Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 300


“Ngươi nói rất chính xác” Tần Lam Nguyệt nói bằng giọng u ám: “Quả thực là ngươi đã lấy được trước, có điều là, dựa theo cách nói của ngươi, đã là đồ của cửa tiệm này, nếu chưa trả tiền thì món đồ đó vẫn thuộc về bọn họ chứ, vậy thì người nào trả tiền trước thì người đó có được trước”
“Các vị, mọi người có cho rằng điều này hợp lý đúng không?” Nàng nhìn chằm chằm vào đám đông đang xem náo nhiệt, giọng nói hờ hững.
Đám đông im lặng một lúc.
“Đó là điều đương nhiên.

Một người nói: “Nếu nhìn thấy hoặc là cầm lấy những đồ vật ở trong Minh Nguyệt Lâu đều không được tính, chỉ khi trả tiền rồi mới được xem là đồ của mình”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng suy cho cùng đã cầm trên tay rồi, nếu là người biết xấu hổ làm sao có thể cướp đoạt đồ mà người khác yêu thích cơ chứ?” Nữ nhân béo kia gây chuyện.
“Đúng thế, chẳng qua chỉ là một cái vòng cổ, cần thiết phải chuyện bé xé ra to như vậy không?” Nẽ nhân gầy gò phối hợp.
Hà Hương khế cau mày, không chịu được mà phản bác: “Rõ ràng là phu nhân đã nhìn thấy trước, không nói tới chuyện các ngươi cướp đoạt rành rành, sao lại còn dám hắt nước bẩn lên người như thế chứ?”

“Ai yo, chúng ta đều nhìn thấy hết rồi.” Nữ nhân béo kia trợn trắng mắt lên: “Phu nhân nhà các ngươi chỉ đứng ở chỗ kia, ai biết được là đang ngẩn người hay là ngây ra, bọn ta lại không phải là con sâu trong bụng nàng ta, làm sao có thể biết được nàng ta muốn lấy cái vòng cổ nào chứ?”
“Đúng vậy, đây là con chó nhà ai, sao lại cắn người lung tung như vậy hả” Nữ nhân gầy gò hùa theo.
Hà Hương bị ăn mắng, thoáng chốc mặt đỏ bừng lên.
“Hà Hương cô nương, không cần so đo với bọn họ.” Tần Lam Nguyệt khuyên nhủ: “Bọn họ cố ý bởi lông tìm vết mà thôi, cho dù chúng ta nói như thế nào, bọn họ cũng đều có thể vạch lá tìm sâu.”
Nàng híp mắt lại, cười nhẹ: “Yên tâm đi, ta cũng có cách để trừng trị tiểu nha đầu nhỏ nhắn này”
Rõ ràng thiếu nữ này không có thủ đoạn và đầu óc giống như Tô Điểm Tình, hành động rất lỗ mãng, hơn nữa cũng không có kế hoạch, những gì nàng ta làm ra chỉ giống như một trò đùa dai của con nít.
Có rất nhiều cách để trừng trị những trò đùa dai do bọn con nít của những nhà có tiền gây ra.
“Tiểu nhị, gọi chưởng quầy của Minh Nguyệt Lâu các ngươi tới đây” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta có việc muốn nói với hắn ta”
“Quan khánh này, chưởng quầy của chúng tôi không tiện lộ diện” Tiểu nhị hiển nhiên rất kinh ngạc.
Chưởng quầy của Minh Nguyệt Lâu cũng chính là Lâu chủ.

Người đến Minh Nguyệt Lâu rất đồng, tất cả mọi người đều muốn gặp được Lâu chủ, thậm chí có rất nhiều người chi một số tiền rất lớn để đặt may xiêm y và đồ trang sức chỉ vì muốn gặp được Lâu chủ một lần.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người thẳng thắn như nàng.
“Ngài xem, ta đi gọi quản sự tới có được không?” Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Chỉ cần có thể quyết định là được rồi” Tần Lam
Nguyệt cảm thấy phản ứng của hắn rất khó hiểu: “Ta muốn làm một thoả thuận.
Vốn dĩ trong đám đông đang hóng chuyện, có những người đang đứng giữa để xem chuyện cười, tuy nhiên bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng kể từ khi nghe thấy nàng muốn gặp chưởng quầy.


Bọn họ nhìn Tần Lam Nguyệt chằm chằm như hổ đói, lúc nào cũng có thể xé nát nàng thành từng mảnh.
Tần Lam Nguyệt bị bầu không khí này làm cho sợ hãi.

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, Đồ Khứ đã từng nói rằng vị Lâu chủ này rất được mọi người ngưỡng mộ, biết bao nhiêu người từng bỏ ra rất nhiều tiền nhưng cũng không gặp được hắn ta.
Nàng chưa cân nhắc tới chuyện này, giọng điệu không được hoà hoãn, sợ rằng sẽ chọc giận đám người hâm mộ não tàn này.
“Mọi người hiểu lầm rồi.

Nàng giải thích: “Ý của ta là muốn gặp người có thể làm chủ được, chứ không phải muốn gặp Lâu chủ, vừa nãy là do ta nói lỡ lời.”
Ánh mắt chòng chọc như hổ đói của mọi người chuyển dần sang vẻ khinh bỉ, bầu không khí đang căng thẳng cũng từ từ khôi phục lại.
Tần Lam Nguyệt âm thầm chửi rủa trong lòng.

Cũng may là vừa rồi tán gẫu mấy câu với Đỗ Khứ, mới có được thông tin, nếu không nàng có thể sẽ bị đám hổ cái này ăn tươi nuốt sống chỉ vì nói sai rồi.

“Phu nhân.” Nữ quản sự đi lên tầng hai, chào hỏi: “Ta đã nghe tiểu nhị nói hết tình hình rồi, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận thì thật không đáng.

Cô nương kia còn nhỏ tuổi, chúng ta có thể nhường nhịn nàng ta một chút không? Ngài xem, tầng hai có rất nhiều đồ trang sức, ngài cứ thoải mái chọn một thứ mà ngài thích đi, ta sẽ giảm giá cho ngài.
“Quản sự.” Tần Lam Nguyệt nói bằng giọng thành khẩn: “Chuyện ngày hôm nay đẩy mà, thực ra ta cũng không quan tâm, chỉ là ta muốn tìm một người có thể làm chủ được để bàn bạc một số việc.

Trước hết ta muốn hỏi một câu, ngươi có thể quyết định những việc trong Minh Nguyệt Lâu không?”
Nữ quản sự khẽ nhíu mày, có thể quyết định hay không còn phải tuỳ tình huống.
“Ta thấy nàng ta hẳn là muốn gặp Lâu chủ đấy.” Một người nọ nói bằng giọng chanh chua: “Dùng cách này để ép Lâu chủ xuất hiện cũng thật là đê tiện.
“Lâu chủ là người nàng ta muốn gặp thì có thể gặp sao?”

Bình Luận (0)
Comment