Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 40


Đông Phương Lý nhìn thấy Tô Điểm Tình, biểu cảm u ám trên mặt vơi đi, dần trở nên dịu dàng, giọng nói cũng vô ý mà nhẹ nhàng hơn : "Điểm Tình, trời lạnh như vậy, sao không chờ trong Thiên Điện?" Tô Điểm Tình mấy máy miệng, cúi đầu, giọng điệu yếu ớt, trong đôi mắt to tròn nổi lên hơi nước : "Thiên Điện nhiều người, khó giữ được bí mật.

Quan hệ bây giờ của chúng ta đã khác xưa, tùy tiện tới gần sẽ bị người chỉ trích." "Ở đây mới có thể gặp mặt Lý ca ca một lúc, có vài lời muốn nói với huynh." Đông Phương Lý cau mày : "Điểm Tình, khiến muội phải tủi thân rồi." "Không sao." Tô Điểm Tình vội vàng xua tay : "Chuyện trước kia đã qua, muội biết rõ lỗi không phải tại huynh, là hai người chúng ta có duyên nhưng không nợ." Giọng nói của nàng ta càng ngày càng thấp, lời cuối cùng vừa nói xong, trong giọng điệu đã có chút nghẹn ngào.

"Điểm Tình, thật xin lỗi." Vẻ mặt Đông Phương Lý rất phức tạp.

"Không, không, Lý ca ca không làm gì có lỗi với muội." Tô Điểm Tình ngẩng đầu : "Hôm nay có thể nói chuyện với huynh, có thể gặp huynh một lát, muội đã rất vui." "Ngày thường không có cơ hội, trong lòng muội nghĩ rất nhiều lời muốn nói với huynh, đợi khi gặp huynh sẽ nói cho huynh nghe.

Nhưng bây giờ gặp rồi, muội lại không biết nói gì." Tô Điểm Tình dịu dàng nói : "Lý ca ca, đây là quà muội tự tay làm cho huynh, huynh đừng ghét bỏ nha." Hốc mắt Tô Điểm Tình phiếm hồng, lấy túi thơm ra : "Huynh đừng hiểu lầm, đây vốn là quà thành thân mà muội muốn tặng cho huynh.


Lúc trước tâm trạng muội không tốt, tính tình lại tùy hứng, đã bỏ lỡ ngày thành thân của huynh.

Hôm nay bổ sung quà tặng, xem như không uổng công tình nghĩa của chúng ta." Những lời này khiến Đông Phương Lý khó chịu.

Y nhận lấy túi thơm, ngón tay chạm vào tay của Tô Điểm Tình.

Mặt Tô Điểm Tình đỏ lên, vội vàng rút tay về, cúi đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp của nàng như mang theo ánh sáng.

Tần Lam Nguyệt ở phía xa nhìn thấy, cảm thấy Tô Điểm Tình hệt Kim Đồng Ngọc Nữ.

Trong hoàng hôn lạnh lẽo, hai người bọn họ đứng đối diện nhau, thổ lộ tình cảm.

Nàng âm thầm cảm thán, người lớn lên trông đẹp mắt thì đi đến nơi nào, nơi đó đều thành cảnh đẹp.

Tô Điểm Tình rất đẹp, vẻ đẹp của Đông Phương Lý lại có một không hai, hai người bọn họ đứng cạnh nhau, tựa thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh.


"Ngươi đang ở đây tức giận à?" Đông Phương Anh học theo dáng vẻ của nàng, nghiêng người tựa cửa, hỏi.

"Tại sao ta phải tức giận?" Tần Lam Nguyệt cười khẽ.

"Thất ca cấu kết với người khác, ngươi không tức giận sao?" Đông Phương Anh cau mày : "Ngươi không sợ Thất ca bị cướp đi?" Tần Lam Nguyệt buồn cười, nàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Đông Phương Anh một lúc lâu : "Ngươi mới mấy tuổi? Học mấy cái lung tung này ở đâu?" Đông Phương Anh hừ lạnh, hất cằm : "Ngươi đúng là đồ đần độn." Đông Phương Anh đảo mắt, cười nham hiểm : "Vì ngươi cho bổn Vương điểm tâm, bổn Vương quyết định giúp đỡ ngươi." "Giúp ta?" Tần Lam Nguyệt nhướng mày.

"Đúng, giúp ngươi.

Đừng quá biết ơn ta." Mặc kệ nàng ngăn cản, Đông Phương Anh đã chạy ra ngoài.

Dáng vẻ nho nhỏ chạy vào trong tuyết, thở hồng hộc mà chạy đến bên cạnh Đông Phương Lý, cầm lấy tay áo của y : "Thất ca, mau đi theo đệ, đệ có thứ tốt muốn cho huynh xem." Tô Điểm Tình còn muốn nói một vài lời với Đông Phương Lý, đột nhiên lại Đông Phương Anh chạy tới, còn liều mạng nắm ống tay áo của y, nàng ta nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút không vui.


"Anh nhi, đệ đi chỗ khác chơi đi." Đông Phương Lý vỗ đầu đệ đệ của mình.

"Lý ca ca, huynh chơi cùng với Thịnh Vương đi, muội vào trong trước." Tô Điểm Tình hành lễ, xoay người lại, ở nơi mà Đông Phương Lý không nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên sự lạnh lẽo.

Bên trong đôi mắt to tròn luôn tỏ ra vô tội kia, ngập tràn sự tức giận cùng hận thù.

.

Bình Luận (0)
Comment