Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 66


*Lục Bảo, lập tức kiểm kê thật chi tiết, đến khố phòng báo cáo, cứ tính gấp mười lần giá thị trường.

Nếu như tổng quản của khố phòng bỏ qua không bồi thường thì lấy danh nghĩa Vương gia, dù sao Bạch Mai cô nương cũng là do Vương gia phái tới, chúng ta làm như vậy cũng không quá đáng Tần Lam Nguyệt nói.

Lục Bảo đáp lời: "Vâng." "Ngươi!" Bạch Mai chỉ Tần Lam Nguyệt, tạm thời không tìm ra lời để phản bác.

Tính nàng ta vốn nóng nảy, trước giờ gây gổ với người khác chưa từng thua, mồm miệng lanh lợi có thể khiến cho người khác tức chết.

Sau khi hôm nay đối chọi gay gắt với Tần Lam Nguyệt lại phát hiện Vương phi ngu xuẩn này có bản lĩnh khiến nàng ta tức giận trong nháy mắt.


"Quả nhiên ta rất ghét ngươi." Bạch Mai nói.

Nàng ta nhìn Tần Lam Nguyệt đi tới, bực bội giơ chân lên, chặn cửa lại: "Ngươi muốn đi qua chỗ này, có hai lựa chọn, một là chui qua, hai là trèo qua "Cho dù người chọn cái nào thì cũng phải gánh lấy hậu quả.

Ta đã cho ngươi biết cạm bẫy ở chỗ nào, ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó đừng nói là ta bắt nạt ngươi." Tần Lam Nguyệt ngáp một cái: "Hắc cô nương, đây là nơi ở của ta, ta là Vương phi, ngươi là nha hoàn, người nên cư xử đúng phận hơn." "Hắc cô nương? Tại của người bị điếc sao?" Ta họ Bạch, tên là Bạch Mai" Bạch Mai chống nạnh.

"Không, ta cảm thấy cái tên "hắc sĩ kỳ" sẽ hợp với ngươi hơn, cố gắng lên, ngươi phá nhiều một chút, ta sẽ đến khố phòng thanh toán." Dường như Tần Lam Nguyệt không thấy cái chân đang chặn trước cửa của nàng ta, cứ thế đi thẳng qua.

Bạch Mai thấy nàng đi tới, biểu cảm đắc chí, chờ nàng phải đầu hàng.


Nhưng đắc ý không được bao lâu, một trận đau đớn kịch liệt từ trên đùi truyền tới.

Ngay sau đó, đau đớn biến mất, cả cái chân cũng chết lặng không còn cảm giác, đứng cũng không vững, nàng ta không thể giữ thăng bằng, ngã ngồi xuống đất.

"Ngươi, ngươi đã làm gì?" Bạch Mai vốn không thấy rõ nàng làm cái gì, chờ lúc phản ứng kịp thì đã ngã ra đất: "Tiểu nhân nham hiểm, quá hèn hạ" "Ngươi cản đường của ta, đương nhiên là ta phải khiến người tránh ra Tần Lam Nguyệt chỉ vào cái chân của nàng ta: "Coi như là đáp lễ cho việc ngươi phá nhà, ta tặng cho người một cây ngân châm, sẽ tê liệt khoảng nửa giờ." "Từ từ hưởng thụ" Bạch Mai cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy một cây ngân châm xuất hiện trên đùi của nàng ta.

"Người dùng loại âm mưu quỷ kế như này!" Sắc mặt Bạch Mai trắng bệch: "Đánh lén sau lưng, sao có thể coi là anh hùng hảo hán?" Tần Lam Nguyệt thấy thật nực cười: "Ta có nói mình là anh hùng hảo hán đâu? Hơn nữa, là người dùng âm mưu quỷ kế trước, ta chỉ tương kế tựu kế mà thôi." Nàng đi vào trong phòng: "Bạch Mai cô nương, chờ sau khi người khôi phục cảm giác, tốt nhất hãy nhanh chóng dọn dẹp đồ ở trong sân đi, nếu như tính gấp mười lần lên, sợ là ngươi sẽ không bồi thường nổi đâu." "Nếu như người không tin liền thử một chút xem vị tổng quản coi tiền như mạng của khố phòng có giết chết ngươi không?" "Lục Bảo, vào nhà." "Vâng." Từ sau khi Bạch Mai đến, Lục Bảo nén một bụng lửa giận, tính nàng mềm yếu, ăn nói vụng về, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Mai làm càn.

Đêm xuống, thời tiết ngày càng lạnh, gió rét rít gào, nàng ta không thể nhúc nhích, chỉ một lát đã đông cứng toàn thân.

Nàng ta muốn vận công sưởi ấm nhưng trên người giống như là có vô số con kiến đang bò, cực kỳ khó chịu.

"Tiểu nhân hèn hạ!" Nàng ta từ bỏ vận công, khịt mũi: "Lần sau bổn cô nương tuyệt đối sẽ không trúng chiêu, ngươi cứ chờ đấy.".

Bình Luận (0)
Comment