"Đỗ Khứ." Tần Lam Nguyệt cười như không cười nhìn về phía Đỗ Khứ: "Lúc trước ngươi hận ta, ngươi nghĩ rằng ta ép bức Vương Gia chặt đứt gân tay đúng không?" Đỗ Khứ hừ lạnh một tiếng, nói thế là vẻ mặt người có ý gì? "Ta nghĩ người nên cảm ơn ta." Nàng hít sâu vào và nói: "Tuy Đông Phương Lý bị thương nhưng cổ tay vẫn có thể khôi phục." Nếu hôm nay không xảy ra chuyện, ta có thể sẽ không nhìn thấy vết thương.
Chưa đến bảy ngày sau, chân hắn sẽ bị phế, đến lúc đó không thể cứu chữa nữa, chỉ có thể tàn tật suốt đời." Đỗ Khứ nghe xong những lời này, trong lòng khẽ run sợ.
Chân Vương Giacó nghiêm trọng như vậy không? "Ngươi tin hay không thì tùy" Tần Lam Nguyệt cũng không hy vọng hắn sẽ tin.
Cái này, cái này gọi là ý trời.
Nàng rửa sạch miệng vết thương, sau đó dùng nước sát trùng rửa qua, tìm một ít thảo dược rồi nghiền thành bột phần, băng bó một lần nữa là được.
"Mỗi ngày đổi thuốc một lần, nếu sau bảy ngày có thể kết vảy thì không có gì đáng lo ngại" Nàng thở ra một hơi, Sau khi tìm được nguồn gốc sốt cao, tiếp theo chỉ cần đợi nhiệt độ cơ thể giảm xuống ổn định.
Chẳng qua là vết thương này có chút kỳ lạ.
Nếu hiểu rõ về thảo dược, nhất định nàng có thể biết được hương vị, nhưng ở cùng Đông Phương Lý lâu như vậy cũng không cảm nhận được gì.
Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là loại thảo dược này không có trong hiểu biết của nàng.
Tần Lam Nguyệt cau mày, cảm giác có chút lo lắng.
Thế giới này có loại thảo dược mà nàng không biết.
Lục Tu không ở đây, nàng cần tìm một người có thể tin vào y thuật để bảo vệ Đông Phương Lý, không làm chậm trễ bệnh của hắn.
Lâm thái y! Nàng tìm người thích hợp, không ngờ sẽ nghĩ tới lão già kia nhanh như vậy nên bèn sắp xếp.
"Đỗ Khứ, ngươi chờ tình hình Đông Phương Lý ổn định thì tiến cung tìm Lâm thái y, chính là ông lão gầy gò khô khốc đấy" "Lâm thái y? Phó thái y?" "Hả? Ông già đó là phó thái y?" Ánh mắt Tần Lam Nguyệt loé lên, chẳng trách bắt mạch xong không có ai tới tái khám.
"Hoá ra chính là ông ấy" Sắc mặt Đỗ Khứ khẽ thay đổi: "Vân Phi nương nương, ta đã nói rồi, bệnh tình của Vương Gia phải giữ bí mật" "Giữ bí mật?" Tần Lam Nguyệt cười lạnh lùng: "Người không biết là không mời thái ý sẽ là bịt tai trộm chuông sao?" Việc Lục Tu ra khỏi thành hẳn là không giấu được lâu.
Đông Phương Lý đã giấu không được, hắn thành ra như này lại không mời thái y, bất kể người nào cũng thấy không hợp lý chứ? Chỉ cần có người điều tra sẽ cảm thấy kì lạ.
Sắc mặt Đỗ Khứ có chút thay đổi, dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới việc này.
"Lâm thái y, ông ấy tuyệt đối không dám nói bậy đâu." Tần Lam Nguyệt nheo mắt: "Hơn nữa, không ai nghĩ tới cổ tay của Đông Phương Lý đầu." "Chắc ngươi cũng không muốn biến hắn thành phế nhân chứ?"
Không biết bao lâu sau, Đỗ Khứ gọi nàng dậy: " Tỉnh dậy đi, mau tỉnh lại, mau lên, không được rồi, Vương Gia lại bị nóng hơn.
"Vừa rồi vẫn rất tốt mà, sao bây giờ Vương Gia lại sốt nặng như vậy?" Hãn nhìn gương mặt trắng bệnh của Đông Phương Lý, giọng đầy run rẩy, "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Tần Lam Nguyệt giật mình, vội vàng mở to mắt..