“Trả nợ.” Tần Lam Nguyệt viết xong phương thuốc đưa cho hắn: “Kết cục ở trên đình ngày hôm qua cũng không phải là ta muốn, chỉ là ta...! Nàng sờ lên một bên gò má, chỗ bị Đông Phương Lý đánh còn đang sưng đau.
“Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.” Nàng rũ mắt xuống, nhớ đến Đông Phương Lý vì Tô Điểm Tình mà làm ra những chuyện như vậy, cái loại cảm xúc khó nói nên lời kia lại một lần nữa dâng lên.
“Đỗ Khứ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” “Đông Phương Lý trời sinh lãnh đạm, luôn luôn che giấu tính tình thật sự của bản thân, hắn cực kỳ kiềm chế, cũng không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Vì sao mỗi lần đụng đến chuyện của Tô Điểm Tình lại lập tức lộ nguyên hình ra như vậy? Đây là vì sao?” Ánh mắt Đỗ Khứ lấp lóe, Hắn nhìn đến chữ viết xiêu vẹo trên phương thuốc, m lặng một hồi mới nói: “Vương Gia là vì bất đắc dĩ mới lấy Vương Phi, cho nên ngài ấy cảm thấy bản thân rất có lỗi với Tô cô nương “Chẳng lẽ Vương Gia và nữ nhân kia đã gạo nấu thành cơm rồi sao?" Nàng nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” Đỗ Khứ nói: "Lúc Vương Gia còn nhỏ, Vân Phi nương nương bị người ta vu cáo hãm hại, bị giam vào lãnh cung, lúc ấy Vương Gia ở trong cung nhận hết đủ mọi bắt nạt” “Có một năm vào mùa đông, Vương Gia bị người ta ám sát, đẩy vào trong dòng sông băng, chỗ đó không có người nào đi qua.
Vương Gia giãy giụa đến khi không còn sức lực, mắt thấy sắp sửa phải chết đuối chết cóng thì được Tô cô nương cứu lên.
“Tô cô nương ư? Nàng ta nhỏ hơn Đông Phương Lý vài tuổi thì phải? Vậy thì làm sao có thể cứu người được chứ?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Vương Gia võ công cao cường, thiên tư hơn người, duy chỉ có sợ nước.
Theo như thuộc hạ suy đoán, có lẽ là Tô cô nương đã đi tới kéo Vương Gia lên bờ” Đỗ Khứ nói.
“Đông Phương Lý sợ nước ư?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày, giống như nghe được chuyện gì ghê gớm lắm.
Thái dương Đỗ Khứ giật giật.
Sao hắn có thể hồ đồ đến mức để lộ khuyết điểm của Vương Gia ra như vậy được chứ? “Vì sao Vương Gia lại sợ nước?” Ánh mắt Tần Lam Nguyệt sáng ngời: “Nếu như ngươi không nói, ta sẽ tự mình đến hỏi Vương Gia! “Đừng mà.” Đỗ Khứ hoảng sợ.
Nếu như Vương Gia biết là do hắn mở miệng lộ ra, nhất định sẽ lột da hắn.
“Nghe nói vụ án tử của Vân Phi nương nương liên hệ rất rộng, lần đó lúc mà Hoàng thượng điều tra án kiện, đã xách cung nữ thái giám trong cung của Vân Phi nương nương ngâm vào trong nước tra hỏi.
Lúc ấy Vương Gia vẫn còn nhỏ tuổi, tận mắt nhìn thấy người bên cạnh bị chết chìm, lưu lại bóng ma dưới đáy lòng” Đỗ Khứ nói tiếp: “Cho dù là ở hiện tại, Vương Gia cũng không thích đụng vào nước.
“Sau khi Vương Gia được cứu, sốt cao ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, sau đó không lâu, chân tướng vụ án của Vân Phi nương nương cũng được làm rõ, Vương Gia không còn bị người ta ức hiếp nữa.
Cũng là từ đó trở đi, ngài ấy bắt đầu tiếp cận Tô cô nương”
Người ta chính là thanh mai trúc mã tình thầm nghĩa trọng, trong lòng nàng phát bực cái gì kia chứ? Từ đầu tới cuối đều là nguyên chủ chặn ngang một cước, cản trở nhân duyên của người ta, dùng gậy lớn đánh uyên ương.
Trong cái mối quan hệ lộn xộn này, nàng mới là cái nhân vật phản diện tội ác tày trời kia, người ngoài cuộc chen chân vào trong câu chuyện tình cảm này.
Nàng thở dài một hơi, vứt bỏ tất cả ý niệm trong đầu, cơ thể mệt mỏi rơi vào bên trong hôn mê..