Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1083

Chương 1083

“Thần Vương cũng đã đông lạnh cả người rồi, vẫn là mau chóng trở về sưởi ấm, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ đi thôi, nếu huynh bởi vì cứu muội mà sinh bệnh, muội sẽ tự trách mình mất: Xiêm y của Mộ Dung Bắc Uyên không còn nhỏ nước nữa, nhưng lúc này lại dán sát vào người.

Nhưng hắn tự biết cơ thể mình sau khi giải được cổ độc thì vô cùng khỏe mạnh, chút phong hàn nhỏ nhặt không hề gì.

Hắn chỉ lo lắng công chúa Nhã Lan sẽ có di chứng sau khi rơi xuống nước, lại quan tâm dặn dò vài câu, sau đó dưới sự thúc giục của Triệu Thanh Nghi mới đưa nàng ta rời đi.

Chờ đến lúc bọn họ rời đi, Triệu Khương Lan nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải: “Tam ca, đi thôi, chúng ta cũng nên về rồi” Mộ Dung Bắc Hải yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Khương Lan, muội có thể ngồi xổm xuống không?” Hắn ngồi ở trên xe lăn, có lẽ là muốn nàng ngồi xổm xuống cùng mình.

Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc, bởi vì từ sau khi Mộ Dung Bắc Hải biết nàng được sắc phong, chưa bao giờ gọi hai chữ” Khương Lan” nữa.

Chợt nghe thấy tên gọi, ngay cả bản thân Triệu Khương Lan cũng cảm thấy dường như đã qua mấy đời người rồi vậy.

“Đương nhiên” Một lúc sau nàng mới lấy lại được tinh thần, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Giây tiếp theo liền bị Mộ Dung Bắc Hải ôm lấy .

Động tác của hắn rất gắng sức, giống như là muốn ôm nàng khảm vào trong lồng ngực hắn.

Triệu Khương Lan hoảng hốt ngẩng đầu: “Tam ca” “Đừng nói gì cả. Để huynh ôm một lát thôi.” Hẳn cúi đầu xuống, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt tại giờ phút này.

Nhưng Triệu Khương Lan có thể cảm nhận được, cảm xúc của hắn không tốt, rất sa sút.

“Tam ca, huynh. . ”

“Xin lỗi. Huynh không nên để một mình muội ở lại trong đình sau khi say rượu, đều là do huynh không tốt, rõ ràng biết trong cung cũng chẳng phải nơi an toàn vui vẻ gì, nếu huynh vẫn ở bên cạnh muội, muội sẽ không rơi xuống nước” Triệu Khương Lan không nghĩ tới hắn sẽ tự trách đến mức này, trong lòng nàng hơi chua chát, an ủi võ lưng hắn.

“Không có việc gì đâu, muội đã không sao rồi mà, huynh xem, bây giờ muội rất vui vẻ đấy”

“Nhưng muội suýt chút nữa là mất mạng. Huynh ở ngay bên cạnh, nhưng cái gì cũng không làm được, nhìn thấy Uyên Nhi thông khí giúp muội, huynh lại không giúp được gì. Nếu mất đi muội, huynh. .. huynh không dám nghĩ tới.”

Triệu Khương Lan cảm động hít hít mấy hơi: “Muội hiểu mà, muội hiểu sự quan tâm của huynh với muội. Đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi, huynh xem, Ninh Vân cũng phải trả giá đắt, hôm nay nàng ta chịu trừng phạt nghiêm trọng như thế, sau này sẽ không dám làm càn nữa đâu.

Mọi chuyện sẽ tốt lên mà” “Khương Lan, đồng ý với huynh, cho dù muội ở đâu đi nữa, đều phải sống thật tốt. Nếu muội không thích ở Vinh Dương, qua một thời gian nữa, huynh sẽ dùng hết toàn lực cứu muội ra, sẽ không để muội cô độc.

cả đời ở đó” Nếu là người ngoài nói như vậy, Triệu Khương Lan khẳng định chỉ cười trừ.

Nhưng nếu người nói là Mộ Dung Bắc Hải, Triệu Khương Lan biết, hắn nhất định sẽ nói được làm được.

Nàng hơi hé môi, nén nước mắt: “Cám ơn huynh, Tam ca. Nhưng huynh không cần vì muội mà gắng sức uổng công đâu, huynh có phần tâm ý này đã là đủ rồi. Nhưng muội đồng ý với huynh, muội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, không để mình bị tổn thương, được không?”

Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Bắc Hải mới chậm rãi buông nàng ra.

“Đi thôi. Muội nên trở về thay xiêm y, uống thuốc.

Bình Luận (0)
Comment