Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1097

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1097

Triệu Thanh Nghi dùng ánh mắt thất vọng liếc Chu Khiết: “Hắn thân là quản sự của vương phủ, lại không nói cho ta biết về chuyện sinh thân của Vương gia, lẽ nào không đáng nhận phạt sao?”

Hỏi sao hôm nay Triệu Thanh Nghi lại có biểu cảm ngạc nhiên như vậy, thì ra là không biết.

Triệu Khương Lan nhìn về phía Chu Khiết: “Chu quản gia làm việc luôn thoả đáng, ta tin hắn không cố ý đâu. Đúng là thất trách phải chịu phạt, nhưng hắn là quản gia của cả một phủ, ngươi để hắn tự vả mặt trước bao người, chỉ có thể làm hắn hoàn toàn mất đi thể diện, sau này sẽ không có lợi cho việc quản lí chuyện trong phủ nữa, ta không đồng ý.

với cách xử lý này”

Hôm nay tâm trạng của Triệu Thanh Nghi rất khó chịu, nên cũng không thèm để ý tới mấy chuyện khách khí của ngày thường nữa.

Nàng ta hừ nhẹ một tiếng: “Thế nên công chúa Nhã Lan đang muốn nói đỡ cho hắn sao? Có điều ta dù sao cũng là vương phi, giáo huấn một hạ nhân trong phủ là quyền của ta, chuyện của Thần vương phủ bọn †a, có khi không tới lượt công chúa Nhã Lan phải phiền lòng đâu. Người là khách, sao phải phiền lòng vì mấy chuyện này”

Triệu Thanh Nghi nhấn mạnh hai chữ “vương phi” và “khách”, rõ ràng muốn nhắc nhở Triệu Khương Lan nhớ rõ thân phận hiện tại của nàng.

Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc nàng một cái: “Bổn cung là ai, không cần ngươi phải nhắc nhở. Bổn cung có thể lo lắng chuyện trong Thần vương phủ hay không, lẽ nào bản thân ngươi không rõ?”

“Vậy thì lạ rồi đây, mặc dù công chúa từng là Thần vương phi, vậy cũng chỉ là đã từng thôi. Phụ hoàng đã hạ lệnh, không cho phép người cùng vương gia có mối quan hệ thân thiết nào, nhưng lời nói và hành động của công chúa ngày thường không chú ý thì thôi đi, sao vẫn còn mang trên mình tư thái của một vương phi vậy. Chuyện này lỡ như để người trong cung biết được, không biết hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào, có khi nào, người muốn làm trái thánh ý sao?”

“Triệu Thanh Nghi” Triệu Khương Lan thờ ơ nhìn nàng ta: “Những lời ngươi nói ra, quả thực rất hỗn xược. Ngươi có lẽ vẫn chưa rõ, bây giờ trên hoa sách của Lễ bộ, bổn cung vẫn là Thần vương phi danh chính ngôn thuận. Nhận đại lễ vương phi, được cưới hỏi đàng hoàng, nhập vào ngọc tịch hoàng gia, từ trước tới nay chưa từng thay đổi! Còn ngươi, nếu thực sự muốn so đo tính toán, bổn cung cho ngươi làm Thần vương phí, ngươi mới được làm. Nếu ta không vừa ý ngươi, muốn đổi một người khác, phụ hoàng sẽ làm gì được ta? Nếu ngươi còn dám ăn nói lỗ mãng, bổn cung nói vài lời khuyên phụ hoàng phế đi ngôi vị vương phi của ngươi, người trong cung vẫn sẵn sàng chọn ra một vị vương phi khác tài đức vẹn toàn cho vương gia, ngươi trước giờ chưa từng là lựa chọn duy nhất, đã hiểu chưa?”

Triệu Thanh Nghi ở trong Thần vương phủ vốn đã quen cái thói ra vẻ vương phi rồi.

Nhưng nhận một đòn này của Triệu Khương Lan, khí thế toàn bộ đều bị đánh cho bay màu.

Nàng ta oan ức mấp ma mấp máy miệng, giận dữ mà không dám nói ra, cơ thể vì nhịn mà cũng trở nên run rẩy.

Triệu Khương Lan cũng lười quan tâm tới nàng ta, vừa muốn để Chu Khiết rời đi.

Triệu Thanh Nghi như tìm được khúc gỗ trên sông, nước mắt nước mũi chảy ra từng hàng.

Cả đầu nàng ta nép vào lồng ngực Mộ Dung Bắc Uyên, dựa vào vai hắn khóc.

“Vương gia, thần thiếp cũng không biết vì sao đắc tội với công chúa Nhã Lan, bị nàng ấy vô duyên vô cớ giáo huấn một trận, trong lòng thần thiếp khổ quá đi”

Bình Luận (0)
Comment