Chương 1139
Trời càng ngày càng lạnh, Tiên Nữ ăn càng ngày càng nhiều. Rõ ràng nó cả ngày sợ lạnh nên luôn trốn trong phòng Địa Long không ra ngoài. Dường như càng ăn càng béo, như thể phải chuẩn bị đón mùa đông với thân hình mũm mĩm vậy.
Cuối cùng, Tiên Nữ đã thành công trong việc tự mình cung cấp thức ăn. Một khi không thoải mái nó sẽ năm im thả mình trên chiếc giường mềm mại, mặc cho ai gọi cũng không phản ứng. Mộ Dung Bắc Uyên không còn cách nào khác đành phải để cho Giang Dương qua xem nó thế nào.
Giang Dương nhìn xong mỉm cười: “Điện hạ, mặc dù mùa đông động vật sẽ ăn nhiều hơn bình thường nhưng Tiên Nữ ăn quá nhiều, tích tụ thức ăn sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu béo phì có thể dẫn đến những vấn đề khác. Thần nghĩ người nên kiểm soát việc ăn uống của nó.”
Mộ Dung Bắc Uyên dở khóc dở cười hạ lệnh xuống: “Bất cứ ai đều không được nuông chiều nó. Theo phương pháp cho ăn thông thường trước đây, một ngày ba lần. Không được phép cho nó ăn vào ban đêm”
Ngay cả Dung Nhật và Dung Sương đều được đặc biệt dặn dò. Vì thế, cả nhà trên dưới không ai dám cho Tiên Nữ ăn bữa tối nữa. Hai ngày đầu không sao nhưng đến ngày thứ ba, Tiên Nữ đã không nhịn được.
Nếu như không ai tình nguyện làm bữa tối cho nó, nó phải tự mình bí mật đi tìm thức ăn. Đằng sau cung điện có một rừng trái cây, tuy là mùa đông nhưng vẫn có rất nhiều trái ngọt chưa rụng có thể hái được.
Bởi vì gần đây Tiên Nữ béo quá nên leo cây có chút vất vả. Nó nhảy dưới gốc hồi lâu rồi mới ôm được thân cây. Rất vất vả mới hái được vài trái, hai ba nhát cắn đã ăn xong rồi. Cuối cùng phát hiện chỗ tốt này.
Sau khi xác nhận, Tiên Nữ mỗi ngày đều đến tự tìm lấy một thứ để ăn. Sau hai ngày, cuối cùng thì hành tung của nó cũng bị Linh Đan phát hiện.
Bên trong Tê Quang Các, Triệu Thanh Nghỉ hỏi Linh Đan: “Ngươi thực sự nhìn thấy hồ ly một mình trong vườn cây ăn quả?”
“Đúng vậy, buổi tối nô tỳ đảo tàn nhang, hai ngày liền đều nhìn thấy nó, tuyệt đối không sai. Con hồ ly kia rất ham ăn, buổi tối không thể nhịn được nên nghĩ muốn ăn vụng mấy thứ. Ngày đầu nô tỳ còn bị bóng của nó dọa sợ. Vườn cây ăn quả treo đầy lồng đèn, nó nhảy lên phản chiếu lên tường cái bóng đen to lớn đáng sợ như quái vật. Đám nô tỳ còn tưởng yêu ma từ đâu đến”
Giọng điệu Linh Đan có chút nén giận: Ngày thường nhìn thấy Tiên Nữ đều khen nó đáng yêu, lanh lợi khác người. Cũng chỉ có hai vị ở Tê Quang Các này mỗi khi nhắc tới Tiên Nữ đều nghiến răng nghiến lợi. Dù sao, Tiên Nữ cũng là thú cưng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Thứ đồ chơi này do Triệu Khương Lan tặng. Mộ Dung Bắc Uyên đối với tiểu quỷ này còn tốt hơn với Vương phi Triệu Thanh Nghi. Bất cứ ai bị làm phép so sánh này đều cảm thấy không cam lòng”
Triệu Thanh Nghỉ cười nhạt: “Súc sinh chính là súc sinh, vì ăn mà cả ngày không an phận”
Tròng mắt Linh Đan chuyển động. Nàng ta biết Triệu Thanh Nghi không thích Tiên Nữ, hận không thể khiến nó đau khổ để xả giận.
Vì vậy nàng ta ghé tai nhỏ giọng nói với Triệu Thanh Nghỉ: ương phi, hay là chúng ta cho con hồ ly kia một bài học đi!”
bằng chứng thì không thể nói là chúng ta đã làm được. Vậy thì người có thể giải được mối hận này rồi!”
Triệu Thanh Nghỉ cười lớn: “Vậy ngươi đi làm đi!”