Chương 1207
Đương nhiên Chiêu Vũ đế bị hẳn chọc tức đến mức không nói nên lời, chỉ biết giơ ngón tay ra chỉ vào Mộ Dung Bắc Uyên, đến cả cánh tay cũng run rẩy vì quá tức giận.
Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang liều mạng bảo vệ nàng, như thể hẳn đang bảo vệ mạng sống của chính mình vậy.
Giây phút đó, nàng cảm thấy tất cả những ấm ức, đau lòng và không cam lòng mà nàng phải chịu đựng đều được an ủi.
Quả đúng là người nàng đem lòng yêu thương.
Bằng mọi giá, cũng không để nàng phải chịu bất cứ tốn thương gì.
Sống không sợ, thì chết cũng có gì phải sợ?
Vốn dĩ hai người họ nên được ở bên nhau, bất kế chuyện gì cũng không thể chia cắt.
Mộ Dung Bắc Uyên không muốn tranh cãi với Chiêu Vũ đế, hắn quay đầu nhìn Triệu Khương Lan.
Ánh mắt hắn dịu lại, nhếch khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng với nàng: “Vương phi, đi thôi, ta đưa nàng về nhài”
Mộ Dung Bắc Uyên dứt lời, cũng không đợi Chiêu Vũ đế đồng ý, đưa Triệu Khương Lan rời đi.
Nàng không chắc lắm, hỏi hẳn: “Chàng thật sự muốn đưa ta về Vương phủ?”
“Đương nhiên rồi, nàng không phải là công chúa gì hết, nàng là Thần Vương phi. Thần Vương phủ mới là nhà của nàng, chẳng lẽ nàng không muốn về nhà sao?”
Triệu Khương Lan mỉm cười: “Đương nhiên là ta muốn về nhà rồi.
Trong cung dù tốt đến đâu, cũng không bằng Thần Vương phủ. Lúc ta mới đến, không đêm nào được ngủ ngon giấc”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng đầy thương xót, khẽ hôn lên mặt nàng.
“Đừng lo, giờ chúng ta về nhà rồi, bổn vương ngủ cùng nàng, chắc chắn sẽ ngon giấc”
“Trên đường về Phương Niên điện, Triệu Khương Lan cũng chỉ nói chuyện vài câu đơn giản.
Đám người hầu trong Phương Niên điện nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan nắm tay nhau, đều lén lút liếc nhìn.
Nhưng không ai dám nói gì.
Mộ Dung Bắc Uyên ra lệnh: “Sau này công chúa sẽ không ở trong cung nữa, các ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc của công chúa rồi đưa đến Thần Vương phủ”
“Công chúa phải rời khỏi hoàng cung sao ạ?”
“Đúng vậy. Sau này nàng sẽ không quay về đây nữa”
Trước khi rời đi, hai người quyết định đến chỗ hoàng hậu bẩm báo một câu.
Hoàng hậu thấy hai người họ đi bên nhau rất thân mật, bà đã đoán được gần hết.
Hoàng hậu thở một hơi dài: “Bốn cung không biết, đây là phúc hay là họa của hai con nữa”
Triệu Khương Lan tiếp lời: “Mẫu hậu, con xin lõi. Con cũng không thể đi ngược lại với tâm ý của mình, con và Thần Vương đã định không thể tách rời, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng con cũng muốn được cùng nhau đối mặt. Nếu thật sự phải chia xa, thì con và chàng sẽ sống không bảng chết”
“Đương nhiên bổn cung vẫn hi vọng hai con hạnh phúc. Đường đường là phu thê với nhau, bỗng nhiên lại bị đưa đi hòa thân, chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì. Có điều hoàng thượng cũng có nỗi khổ của mình, các con cũng đừng trách người”
Nhưng không thể không có sự oán giận nào với Chiêu Vũ đế.
Nếu sau này, hẳn ta còn làm khó hai người, Mộ Dung Bắc Uyên sẵn sàng từ bỏ mối quan hệ cha con, chứ không bao giờ đáp ứng yêu cầu vô lý đó €ó điều, đứng trước mặt hoàng hậu, hai người họ không thể nói ra những lời uất hận này.
Hai người cùng cúi chào hoàng hậu, nắm tay nhau rời đi.
Ngồi trong xe ngựa, trở về Vương phủ.
Đến cổng Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên bước xuống trước, hắn đưa tay ra, đỡ tay Triệu Khương Lan, cẩn thận dìu nàng xuống, Triệu Khương Lan ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu Thần Vương phủ, giây phút này đây, mọi khung bậc cảm xúc thăng trầm trong nàng đều hòa quyện vào nhau.
Mộ Dung Bắc Uyên như cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong lòng nàng.
Hắn nhìn nàng âu yếm, nói nhỏ: “Vương phi, chúng ta đến nơi rồi, mừng nàng về nhà”