Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1527

Chương 1527

Mặc dù bị Triệu Khương Lan nói ra chân tướng, người nông phụ này cũng có chút cốt khí chặt miệng, không nói một lời.

Lý Mặc ngược lại cười đồng tình.

Trên đường tới đây hắn ta đã nghĩ ra đáp án, bây giờ nghe Triệu Khương Lan nói xong, chỉ có thể nói không mưu mà hợp.

Hay cho tên Liên Tư Thành, thật là khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn mà!

Trận chiến của Tùng Gia Lĩnh mấy năm trước, Liên Tư Thành đã báo tin cho Vinh Dương một lần.

Nhưng bởi vì hắn ta tin lời của Liên Tư Thành nên đã khiến Vinh Dương phải thất bại thảm hại. Sau khi Liên Tư Thành thắng được trận chiến đó, một bước đi lên trời xanh, thuận buồm xuôi gió.

Tên tiểu nhân bỉ ổi như thế vẫn ngựa quen đường cũ, đâm sau lưng người ta mấy nhát.

Lý Mặc tiến lên kéo lấy Triệu Khương Lan: “Được rồi, sao lại phải nhiều lời với bà ta làm gì, nếu nàng đã có đáp án rồi thì bà ta nói hay không nói thì có khác gì nhau chứ. Bây giờ chúng ta phải gấp rút lên đường, không tiên đem hết tất cả mấy người này đi được, chỉ có thể giết bọn họ đi. Trong khoảng thời gian này trong bọn nó nếu có ai ngược đãi hay là ức hiếp nàng thì nàng cứ nói hết ra, phu quân làm chủ cho nàng, nhất định khiến bọn họ phải chết một cách đau đớn, thậm chí còn có thể đem bọn họ nghiền xương thành tro.”

Nghe thấy Lý Mặc tự xưng là phu quân của mình, vẻ mặt Triệu Khương Lan trầm xuống.

Nàng lạnh lùng đứng lên: “Không cần nữa, bọn họ thật sự cũng không ức hiếp gì ta, trực tiếp giết để bọn họ toàn thi đi.

Lý Mặc gật gật đầu: “Được, tất cả đều nghe phu nhân”

Có sự cho phép của Lý Mặc, Long vệ rất nhanh đã giải quyết hết tất cả bọn họ.

Lý Mặc thì lại nắm chặt tay của Triệu Khương Lan, dù cho nàng giãy giụa như thế nào thì hắn ta cũng không chịu buông ra.

“Trốn cái gì? Phu nhân trốn được một lúc, lẽ nào trốn được cả đời sao? Nàng là Triệu Khương Lan cũng được, Lý Hân cũng được, chỉ cần trẫm muốn thì đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm. Cho dù trước đó nàng giả chết, cuối cùng người cứu nàng vẫn không phải là trẫm hay sao? Cái vị Thần Vương điện hạ nàng luôn nhớ nhung đó, bây giờ hắn ở đâu?”

Triệu Khương Lan nhíu mày: “Huynh đắc ý cái gì? Mộ Dung Bắc Uyên không ở đây là bởi vì chàng không thể nào có được tin tức của ta, nếu như chẳng có cách biết trước được ta ở đâu thì sẽ đến nhanh hơn huynh.”

Lý Mặc dùng sức nắm chặt tay của Triệu Khương Lan, trong mắt hắn ta xoẹt qua một tia thâm độc.

“Đáng tiếc, hắn không thể nào biết được, bởi vì hắn không phải Hoàng thượng của Vinh Dương. Hân Nhi, lòng dạ nàng cũng thật làm bằng sắt đá mà, trẫm không màng đến sự ngăn cản của thuộc hạ, vượt qua ngàn núi ngàn sông, cả đường đi gấp gáp gian khổ đến tìm nàng, nàng lại đến cả cười cũng không thèm cười với ta một cái. Chẳng lẽ ta làm tất cả vì nàng, đều không thể khiến tim nàng mềm một chút hay sao?”

Triệu Khương Lan hơi quay mặt ra chỗ khác.

“Nếu như huynh bằng lòng thả ta trở về, vậy thì những ân oán trước kia của hai chúng ta, xoá bỏ toàn bộ. Ta cũng sẽ không hận huynh nữa, cũng không oán hận trước kia huynh tự tay giết ta, thế nào?”

“Hân Nhi, điều này là không thể nào. Ta sao có thể hai tay dâng nàng lên cho nam nhân khác được cơ chứ? Càng đừng nói Hoàng đế Thịnh Khang sớm đã sắc phong nàng thành công chúa Nhã Lan rồi, trên danh nghĩa, nàng đã trở thành Hoàng hậu tân nhậm của Vinh Dương rồi. Nàng trốn không được, từ nay về sau, nàng chỉ là Hoàng hậu của một mình ta mà thôi. Đi thôi, chúng ta trở về, còn có đại điển lập hậu vẫn đang đợi nàng đó.

Triệu Khương Lan cắn môi: “Nhưng trong mắt người ngoài ta đã chết rồi, huynh đột nhiên đem ta về như thế này, lẽ nào có thể ăn nói với con dân của huynh sao? Bọn họ có thể sẽ cảm thấy thân phận của ta bất thường không, hoặc là Thịnh Khang đang nói dối.

“Vậy thì có liên quan gì đến ta chứ? Trẫm chỉ cần chiếu cáo thiên hạ, người chết vốn dĩ không phải là công chúa Nhã Lan, mà là người khác. Công chúa Nhã Lan chân chính đã tự mình đi đến Vinh Dương, đến bên cạnh ta, như thế là đủ rồi. Nếu như trước đó Hoàng đế của Thịnh Khang vẫn có thể nể mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, muốn tìm cách nào đó để từ chối mối hôn sự này thay nàng. Nhưng bây giờ, ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Nàng không thể chết thêm một lần nữa, hơn nữa nàng đã đến bên của ta, ai cũng không có cách đưa nàng đi.”

Bình Luận (0)
Comment