Sáng sớm hôm sau, Triệu Khương Lan nghe thấy trong viện có âm thanh luyện võ.
Trong Thần vương phủ, mỗi sáng những thị vệ kia cũng sẽ luyện võ, nhưng đều cách xa hậu viện.
Không giống như lúc này, luyện ở gần như vậy, nghe được từng âm thanh một cách rõ ràng.
Triệu Khương Lan rửa mặt xong liền ra ngoài. Tiểu Bàn từ đầu hàng đi ra, lau mồ hôi một cái, đưa đồ ăn đến cho nàng.
Một bát cháo trắng, cùng vài cái bánh màn thầu chiên. Nàng cảm tạ một tiếng, rồi quét sạch đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Triệu Khương Lan lau miệng, đám người kia cũng đã luyện xong.
Ai ngờ Triệu Khương Lan đột nhiên đứng dậy nói: “Sự tử của các ngươi ở đâu? Đưa ta đi xem.
Dịch Chân nhìn nàng một cái: “Sư tử rất hung mãnh, nhìn thấy người sẽ há miệng gầm thét. Nếu như người đến đó, e là sẽ bị dọa đến nhũn cả chân.
Dáng vẻ của Triệu Khương Lan vẫn ung dung: “Cũng chưa chắc đâu. Bản thân người sợ thì cũng đừng nghĩ rằng người khác cũng sẽ sợ như ngươi chứ.”
Bị một nữ nhân chế giễu, Dịch Chân liền lạnh mặt: “Muốn xem thì cứ xem, người mà khóc thì cũng không có ai dỗ dành ngươi.”
Nàng được người ta đưa đến trước một cái lồng sắt, bên trong quả nhiên có một con sư tử màu vàng rất to lớn, trên mặt có một cái bờm to, bộ dạng rất hung hãn.
Triệu Khương Lan đi đến trước mặt nó, ngồi xuống, đưa tay ra lắc lắc cái lồng sắt. Con sư tử đang nằm dưới đất bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa.
Dịch Chân cau mày nhắc nhở nàng: “Hàm răng của nó rất sắc bén, tay người đặt lên lồng sắt, rất dễ bị nó cắn một cái.”
“Chưa chắc đâu.” Nàng quay đầu lại: “Nghe nói các người đang dùng cách này để tìm người lên nắm giữ vị trí đại đương gia. Nếu như ta có thể thuần phục con sư tử này, vậy lời nói đó còn tính hay không?”
“Vớ vẩn. Chỉ dựa vào ngươi? Cho ngươi mượn thêm mười lá gan nữa, chỉ sợ cũng không làm được.
Triệu Khương Lan vẫn gặng hỏi: “Có tính hay không?”
Tiểu Tửu từ phía sau bước lên: “Vương phi tội gì phải như vậy. Cô chẳng qua cũng chỉ muốn rời đi thôi, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thả cô đi, việc gì phải lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Triệu Khương Lan đứng lên, dùng ngón tay gạt gạt lên ổ khóa: “ Mở khóa ra, cho ta vào trong đó. Nếu như ta bị con sư tử này cắn chết vậy thì cũng là do ta tự tìm lấy, không liên quan gì đến các ngươi. Nhưng nếu như ta thành công, vậy xin các vị hãy tuân thủ quy tắc, nghe theo lệnh của ta.
Tiểu Tửu mở to mắt: “Người điên rồi?”
Triệu Khinh Đan mặt không đổi sắc: “Đưa chìa khóa cho ta.”
Vẫn không có ai nhúc nhích, hai bên giằng co hồi lâu. Bỗng nhiên, từ bên cạnh có một người ném ra một chùm chìa khóa.
Vẻ mặt Tiểu Tửu biến đổi, nhìn về phía người kia: “Sơn ca, sao huynh lại… “Là do cô ta tự mình lựa chọn, không trách được người khác.”
Sơn ca lạnh lùng lên tiếng, đáy mắt chứa sự lạnh nhạt tựa như chuyện không liên quan đến mình.
Triệu Khương Lan cũng lười giải thích, nhanh chóng nhặt lấy chìa khóa, cắm vào ổ rồi mở lồng sắt ra.
Nàng vừa mới đi vào, sư tử đã chầm chậm bước đến. Tiểu Tửu vẫn không nhẫn tâm, vớ lấy một cái chùy sắt bên cạnh, chuẩn bị tiến lên cứu người. Hắn có vài phần không nắm chắc, bàn tay cầm chùy sắt đã chảy ra một lớp mồ hôi, trong lòng vừa sốt ruột vừa nóng nảy. “Lát nữa ta ném một viên đá thu hút sự chú ý của nó, còn người lập tức chạy qua.
Nhưng nói xong hắn cũng ngây ngẩn cả người. Không chỉ riêng hắn, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt.
Bên trong lồng sắt, nữ nhân thong dong đứng thẳng, nàng nâng tay phải lên đặt trên đầu của sư tử.
Con sư tử trước nay uy phong lẫm liệt, nhưng lại ngoan ngoãn thuận theo dưới bàn tay của nàng mà quỳ xuống. “Ầm.” Chùy sắt trên tay Tiểu Tửu rơi xuống đất, gây ra âm thanh chấn động. “Ngươi…sao người có thể.”
Triệu Khương Lan nghiêng đầu nhìn hắn, cười cười. “Ta đã nói rồi, ta có thể làm được.
Nàng thậm chí còn đem năm ngón tay mảnh khảnh của mình cọ cọ bên miệng của sư tử, ai có thể ngờ được chúa của muôn loài lại có thể lè lưỡi ra.