Chương 1688
Mà ở một nơi khác trong rừng, Triệu Khương Lan thật sự phát hiện ra dấu tích của một số con ong bắp cày.
Nếu đã như vậy, thì cũng dễ dàng làm việc rồi!
Nàng tìm đến Liên Tư Thành nói: “Liên tướng quân, mấy ngày nay ta đều trầm tư suy ngẫm, bây giờ đã nghĩ ra được một cách tốt rồi, nhất định có thể khiến người quấy rối quân triều đình, khiến bọn chúng bất ngờ không kịp đề phòng.”
Liên Tư Thành liền có hứng thú: “Ngươi nói xem, là cách gì?”
“Dùng ong mật đối phó bọn chúng.”
“Ong mật?”
“Không sai, ta phát hiện được hơn ngàn con ong mật ở trong rừng, chỉ cần có thể điều khiển mấy con ong mật này, khiến bọn chúng bay về phía địch trong lúc chiến đấu, vậy mấy tên lính gặp phải ong mật nhất định sẽ sợ bị chích, chạy trốn khắp nơi.
Thực sự đến nước đó, bọn chúng làm gì còn tâm trạng chiến đấu, tuyệt đối sẽ lần lượt rút lui, không dám tiến về phía trước.”
Liên Tư Thành bất giác cười lớn: “Như vậy cũng được hay sao?”
“Dĩ nhiên, đây dễ hơn nhiều so với hỏa công. Suy cho cùng đám người đó có thể chuyển những ngọn lửa bốc cháy nguy hiểm ngược về bên phía thủy quân Đông Nam, nhưng ong mật chỉ nghe theo lời của vu y, có ta ở đây, người còn lo thắng không nổi hay sao?”
Nghe Triệu Khương Lan nói vậy, mắt của Liên Tư Thành liền sáng lên.
Không sai, đây quả thực là một cách hay!
Không ngờ rằng cái tên họ Triệu này lại dốc hết tâm sức để mà nghĩ cách, không lẽ là hắn ta đã trách lầm hắn rồi sao?
Liên Tư Thành liền nói: “Được thôi, theo bổn tướng quân thấy cách này có thể thực hiện được, ngươi cứ bắt tay vào làm đi!”
Sau khi có được sự đồng ý của Liên Tư Thành, Triệu Khương Lan liền đi tìm bầy ong mật đó.
Nhưng vì số lượng ong mật tập trung thực sự quá nhiều, rất nhiều binh lính đi theo nàng đều không dám đến gần.
Đây ngược lại giúp Triệu Khương Lan có thêm nhiều không gian riêng.
Vốn dĩ ong mật không định tấn công lại con người, nhưng mà bởi vì Triệu Khương Lan là vu y, bọn chúng vừa thấy Triệu Khương Lan liền tự giác bay đến gần.
Triệu Khương Lan rất có kinh nghiệm chào hỏi: “Có chuyện này, cần đến sự giúp đỡ của các ngươi.”
Con ong đầu đàn liền vo ve bay thẳng đến, hỏi nàng là chuyện gì.
Triệu Khương Lan nói thẳng: “Ta muốn các ngươi giúp ta đánh trận.”
Cả đàn ong đều choáng váng cả rồi.
Đánh trận?
Trời đất ơi, gom mật thì tụi nó biết, chứ chuyện đánh trận này chưa làm bao giờ.
Triệu Khương Lan cười mỉm nói: “Rất là đơn giản, chỉ cần lúc hai bên giao chiến, các ngươi chen chúc nhau lên, quấy rối mấy tên binh lính kia. Khiến bọn chúng liều mạng mà trốn đi, không còn tâm trạng đánh trận, vậy là đủ rồi.”
Triệu Khương Lan nói nhỏ kế hoạch của mình ra.