Nói rồi, Mộ Dung Bắc Uyên lập tức sai người nhanh chóng chuẩn bị, lần này Triệu Khương Lan trở về gây tiếng vang lớn như vậy, quận chúa Minh Châu cho dù không muốn biết cũng không được.
Nàng ta buồn bực mất tập trung đi tới đi lui, nha hoàn bên cạnh không nhịn được nữa đành hỏi.
“Quận chúa, người đây là sao thế? Lẽ nào người lo lắng cái tên Triệu công tử luôn làm người ta chán ghét kia sau này vẫn sẽ đối đầu với người mọi nơi sao, nhưng dù sao thì lần trước cũng là hắn cứu người mà, cũng không coi như là người xấu đi.”
“Ngươi thì biết cái gì?”
Trong đầu nàng ta lúc này đều là những lời mà Mộ Dung Bắc Uyên đã nói với nàng ta trước đó.
Lần trước nghe xong, quận chúa Minh Châu cũng đã cảm thấy không thể nào tin nổi, nhiều lần tự an ủi bản thân là mình chắc chắn đã nghe lầm.
Mộ Dung Bắc Uyên làm sao có thể có ý đó với cái loại nam tử như thế chứ!
Nhưng nàng ta lại không thể quên được trong khoảng thời gian này Mộ Dung Bắc Uyên đã buồn bực, lo lắng, cơ thể càng ngày càng gầy gò như thế nào.
Nếu không phải là người đặc biệt quan trọng thì làm sao có thể tự dằn vặt mình đến thế chứ.
Càng nghĩ, quận chúa Minh Châu lại càng không yên lòng.
Cho nên nàng ta bảo người làm một ít bánh ngọt cố ý muốn đưa cho Triệu Khương Lan.
Nói là muốn cảm ơn, nhưng trên thực tế là muốn thăm dò sự thật của một vài chuyện.
Lúc này Triệu Khương Lan vừa mới tắm xong, bởi vì lo lắng sẽ có người đến đây bất kỳ lúc nào nên đã nhanh chóng cột lại tóc và mặc quần áo chỉnh chu.
Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh giúp nàng cầm đồ, tự mình hầu hạ.
Triệu Khương Lan đã lâu không được tắm nước nóng, bây giờ cảm thấy có chút nóng nên để chân trần ngồi trên ghế, thích thú lắc lắc chân.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế cưng chiều cầm lấy tất của nàng ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của nàng.
“Hay là mang giày vào trước đi, coi chừng bị lạnh.”
Nói xong cũng giúp Triệu Khương Lan đeo tất vào, lại mang thêm giày.
Quận chúa Minh Châu cầm hộp bánh ngọt trên tay, bởi vì muốn đi tìm Triệu Minh để cảm ơn.
Binh lính canh cửa bên ngoài hôm nay lại là người của Hạ Chiêu Vương, sao có thể ngăn cản.
Nàng ta đến gần, loáng thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện ở bên trong.
Vốn là theo lễ phép và quy củ thì làm sao cũng phải xin phép người ở bên trong có thể cho mình vào hay không.
Nhưng nàng ta lại không kìm nổi sự tò mò của mình, lén lén lút lút mở tấm màn trướng ra.
Nhìn qua khe hở, nàng ta thế mà lại thấy Mộ Dung Bắc Uyên cao quý lại hạ thấp mình, quỳ một chân xuống đất, giúp Triệu Minh mang giày vào!
Mà Triệu Minh cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn mỉm cười nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, thậm chí còn to gan bằng trời cúi người hôn lên trán Mộ Dung Bắc Uyên một cái.
Lạch cạch!
Bởi vì nàng ta quá sợ hãi nên làm rơi chiếc hộp trên tay xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn một lòng nghĩ về Triệu Khương Lan nên không phát hiện ra nhưng động tĩnh bên ngoài..