Quận chúa Minh Châu cũng làm bộ bày ra dáng vẻ lo lắng sốt ruột: “Điện hạ đang đi tìm Triệu công tử sao? Thật là khéo, muội cũng đang đi tìm nha hoàn Thảo Như của muội.
Trước đó muội với Triệu công tử có nói chuyện riêng một lát, sau đó hắn nói hắn buồn ngủ, có lẽ là say rượu nên thấy không khỏe, muội bảo Thảo Như dìu hắn trở về doanh trướng nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao, lâu thế mà lại không thấy Thảo Như trở về.”
“Sau đó muội cũng có sai người đến doanh trướng của huynh và Triệu công tử hỏi thăm, binh lính ở gần đó nói, Triệu công tử chưa từng về đó.
Bây giờ Thảo Như cũng không thấy đâu, thật không biết bọn họ đã đi đâu rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi vẻ mặt nói: “Muội nói cái gì, cùng lúc không thấy hai người họ?”
Hắn không dây dưa nữa, lập tức sai người tìm kiếm khắp nơi.
“Cần phải tìm cho ra Triệu công tử, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào trong quân doanh.”
Mộ Dung Bắc Uyên đặc biệt không vui với quận chúa Minh Châu: “Kính xin quận chúa sau này không cần phải đi tìm Triệu Minh nói chuyện riêng, quan hệ của bổn vương và Triệu Minh là như thế nào, trong lòng của quận chúa muội hẳn là rõ ràng.
Bổn vương luôn là người bao che khuyết điểm, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì, muội cảm thấy ta sẽ tính món nợ này với ai đây!”
Quận chúa Minh Châu không khỏi run lên, nhưng lại nghĩ, rất nhanh thôi Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nản lòng với Triệu Minh, nàng lại nâng cao tinh thần.
“Đây, đây không phải là Triệu công tử và tiểu nha hoàn bên cạnh quận chúa sao.
Bọn họ sao lại có vẻ…”
“Nhanh, nhanh đi báo cho quận chúa và Thần vương điện hạ.
Nhưng mà trước mắt đừng làm lớn chuyện này, nha hoàn này dù sao cũng là người bên cạnh quận chúa, nếu như làm hỏng danh dự của nàng ta, chắc chắn vẻ mặt của quận chúa cũng không dễ nhìn.”
Hai người lập tức vội vội vàng vàng đi báo cáo cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Vào lúc này quận chúa Minh Châu đang đứng bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, hai người đó nhìn thấy bọn họ lập tức nhỏ giọng nói.
“Điện hạ, quận chúa, đã tìm được Triệu công tử và tiểu nha hoàn, chỉ có điều, chỉ có điều bọn họ…”
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng hỏi: “Chỉ có điều cái gì? Triệu Minh không sao chứ!”
“Không có việc gì lớn, chỉ là cùng Thảo Như… ngài với quận chúa vẫn nên tự mình đi xem đi thôi, bọn họ ở ngay trong kho.”
Mộ Dung Bắc Uyên bước nhanh ra ngoài, quận chúa Minh Châu lập tức đuổi theo.
Chờ đến khi bọn họ đến kho hàng, Triệu Khương Lan và Thảo Như vẫn còn chưa tỉnh.
Mộ Dung Bắc Uyên giở mành lên một cái đã thấy hai người họ nằm trên giường nhỏ..