“Đồ đáng chết, các ngươi chạy đi!”
Không chỉ ngựa của một người có vấn đề, mà cả một đám người đều không thể cưỡi ngựa chạy đi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đa phần sẽ tưởng là thần học quái dị gì.
Quân địch nối đuôi nhau đuổi theo, bọn họ chỉ đành bỏ ngựa để chạy.
Nhưng mà không lâu sau đã bị người cưỡi ngựa đằng sau đuổi đến.
Chết chóc, thương tích, vô cùng thê thảm.
Quân dẹp phản loạn nghe theo ý của Mộ Dung Bắc Uyên, dắt những con ngựa chiến về.
Như vậy, không chỉ đội quân tiên phong của thủy quân Đông Nam tổn thất nghiêm trọng.
Mà còn không ít ngựa chiến bị kẻ địch chiếm làm của mình.
Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi lại càng dẫn người mượn gió bẻ măng, căn bản không tham gia vào.
Nhìn người người không ngừng chạy về, Triệu Khương Lan đã biết trận chiến này thuận lợi vô cùng.
Sau khi chật vật quanh về lều trại, Ngụy An tức giận chửi ầm lên.
“Một đám phế vật vô dụng! Dù sao cũng mang danh thủy quân Đông Nam, trước giờ cũng là quân đội hùng mạnh tiếng tăm lừng lẫy.
Bây giờ, thế mà lại còn không bằng đám quân rải rác Thần Vương đánh bại khắp nơi sao, nếu như điều này truyền ra ngoài, không biết người ngoài sẽ cười nhạo chúng ta thế nào!”
“Tướng quân, thật sự quá tà môn rồi.
Khoảng thời gian này, toàn thân chúng ta đều mất sức thì thôi đi, nhưng mà không biết tại sao đến cả ngựa chiến cũng không nghe lời nữa, có lẽ là có tai họa gì đó quấy phá.”
Ngụy An không tin vào quỷ thân, nghe đến đấy hắn ta nổi giận đùng đùng.
.
“Bớt nói xằng nói bậy đi.
Đánh trận xem trọng sức mạnh, nếu như sức mạnh không bằng người ta, thì đừng có lôi phương diện khác vào.”
Hắn ta bình tĩnh lại, lại tìm quân y đến: “Hẳn là đã có người động tay động chân vào đồ ăn của chúng ta, nếu không đang yên đang lành sao lại có nhiều người có vấn đề như vậy.”
Triệu Khương Lan không hề quan tâm chuyện này, cho dù bọn họ thực sự muốn tra xét, tuyệt đối cũng không tìm ra được gì.
Đó là phương thuốc độc môn của nàng, đại phu bình thường không có năng lực phân biệt.
Quả nhiên, quân y tra xét đồ ăn rất lâu cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tướng quân, thực phẩm không có độc, nước giếng chúng ta uống cũng sạch sẽ, thực sự không hiểu tại sao toàn thân lại mất sức.”
Diêu Hoàng Đình thừa cơ nói: “Liệu có phải đường đi gian nan, mọi người thật sự quá mệt mỏi rồi không.
Cộng thêm từ Giang Nam đến Giang Bắc, dù cho khí hậu không khác gì nhiều, nhưng suy cho cùng thì vẫn có khác biệt, cũng có khả năng là không hợp khí hậu.”
Mặc dù Ngụy An không cam lòng, nhưng hắn ta cũng bất lực.
“Thôi vậy, nghỉ ngơi trước đã.
Đến khi tĩnh dưỡng xong hoàn toàn ta sẽ động thủ lần nữa! Hy vọng Liên soái có thể nhanh chóng hành động trên sông, chúng ta cũng có thể toàn lực phối hợp.”
Ban đêm.
Người ngủ cùng túp lều với Triệu Khương Lan đã ngủ say từ lâu, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng.
Nàng thấy ồn ào quá nên không ngủ được, dùng bông vải bịt vào lỗ tai cũng không có tác dụng.
Chỉ đành đi ra sân hít thở không khí, tiện thể nghĩ xem có kế gì hay hay không.
Đúng lúc Triệu Khương Lan ngơ người dựa vào thân cây, đột nhiên có người vỗ vai nàng..