Sắc mặt của Triệu Khương Lan không hề thay đổi: “Thi thể ở ngôi mộ mấy ngày sắp tới sẽ có người đến thiêu hủy.
Ta đang nghi ngờ rất có thể dịch bệnh xuất phát từ nơi đó.
Để chấm dứt hậu hoạn, không thể để cho những thi thể đó tự phân hủy.”
Tri phụ bị dọa sợ, mặt trắng bệch cả ra: “Ôi, việc này không thể được! Vốn dĩ đã bàn bạc là đợi sau khi dân chúng được bố trí tốt thì sẽ cho người chết nhập thổ.
Nhưng bây giờ lại muốn thiêu hủy hết, thì chẳng phải là đến thi thể cũng không còn hay sao.
Trong số những người bỏ mạng đó có không ít người là binh lính xuất thân ở nơi này, còn có một số người tạm thời tòng quân.
Đến cả ta không phản đối thì người nhà của bọn họ nhất định sẽ kháng cự.”
“Đại nhân, ta biết những cách làm này đều làm cho người đời kinh hãi.
Nhưng ta không thể không đưa ra những quyết định này, ông chỉ mới nghe nói đến việc dịch bệnh rất đáng sợ, chứ chưa từng đích thân trải qua, cho nên mọi người sẽ không thể nào hiểu hết được tình hình.
Nhân lúc bây giờ vẫn có thể khống chế, phải làm hết những việc có thể làm.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì sợ rằng sẽ gây nên đại họa!”
Tri phủ bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt, hơi do dự chưa quyết.
Triệu Khương Lan lấy ngọc bội của phủ Thân Vương từ trong người ra, ánh mắt dừng trên ngọc bội một chút, sau đó dứt khoát đưa cho tri phủ.
“Đây chính là vật Thần vương luôn mang theo bên mình, là thánh thượng ban nó cho Thần vương phủ.
Thấy vật này như thấy Thần vương, điện hạ đã từng nói, nếu như ngài ấy không có ở đây thì tại hạ có thể thay ngài ấy toàn quyền quyết định.
Cho nên đại nhân hãy xem những điều này đều là Thần vương tự mình ra lệnh, nếu như có ai còn không tuân theo thì hãy lập tức truy bắt, nghiêm trị không tha!”
Bởi vì Triệu Khương Lan mang Thần vương ra nên tất nhiên, tri phủ không dám chống lại mệnh lệnh.
Không lâu sau bọn họ đã điều động quân binh, đuổi tất cả những người dám náo loạn gây chuyện đi.
Sau đó nghiêm khắc thi hành giờ giới nghiêm, chỉ trong một thời gian ngắn, trong thành đang náo loạn ngay lập tức trở nên im ắng.
Nhưng tình hình vẫn chưa lập tức được cải thiện, người nhiễm bệnh ngày càng nhiều hơn.
Những người vốn dĩ đang khỏe mạnh, sau một đêm liền bắt đầu lên cơn sốt, ho ra máu, dù cho đã huy động tất cả đại phu trong thành nhưng vẫn không đủ để lo cho tất cả mọi người.
Bên ngoài doanh trại mỗi ngày đều có người thân của bệnh nhân xếp hàng bên ngoài chờ được khám bệnh.
Bởi vì chưa thể kịp thời tìm được đại phu nên tiếng kêu khóc vang lên không dứt.
Đã rất lâu rồi Triệu Khương Lan chưa được ngủ ngon giấc.
Nàng đã đọc không ít sách cổ có liên quan đến dịch bệnh, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân để viết mấy đơn thuốc với độ nặng nhẹ khác nhau đưa đến tiệm thuốc.
Nhưng mà dược liệu bị thiếu hụt quá nhiều, không ít những vị thuốc quan trọng như thương truật, đậu đỏ và cỏ xa tiền đều không đủ dùng.
Khi dịch bệnh chưa bùng phát thì người nào cũng xem như việc này không liên quan đến mình.
Nay dịch bệnh đã bùng phát, thì người người mới biết mình đang gặp nguy hiểm.
Có bệnh hay không cũng sốt sắng đi mua thuốc, sợ rằng nếu chậm thì cái gì cũng không còn.
Sau khi toàn bộ người dân trong thôn Phong Lam đều di tản, quan binh mới hạ lệnh bắt đầu cách ly nghiêm ngặt đối với bệnh nhân.
Theo như sổ ghi chép của quan binh thì cứ là người mắc bệnh thì sẽ đều bị mang đi, toàn bộ phải được đưa đến thông Phong Lam.
Tin tức này vừa mới truyền đi đã gây náo loạn mấy ngày trời.
“Không được, như thế không phải là làm cho phu quân của tôi đi vào chỗ chết sao? Nghe nói các người đã thiêu hủy hết những minh lính ở ngôi mộ, hôm nay đến hài cốt cũng chẳng còn.
Không phải các người cũng đem những người mắc bệnh của nhà chúng ta đi, giam họ lại rồi mặc cho họ tự sinh tự diệt hay sao!”.