Giang Dương còn muốn khuyên nhủ lại bị Triệu Khương Lan phất tay nói: “Ý ta đã quyết, các người không cần nói nữa.
Đi thôi, kế tiếp, còn có một trận chiến cam go đang chờ chúng ta giải quyết.”
Đã qua ba mươi hai ngày kể từ khi tới đây.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn mặt sông phẳng lặng, không có ngày nào lòng hắn không như lửa đốt.
Nếu tiếp tục như thế này, liệu Triệu Khương Lan có nghĩ hắn đã chết không.
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, đứa nhỏ ngồi bên cạnh bỗng nhiên lay mạnh vai hắn.
“Ca ca, ngươi xem, có thuyền tới!”
Mộ dung Bắc Uyên lập tức đứng dậy, không ngừng vẫy tay, hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của người trên thuyền.
Qua một lúc sau, con thuyền nhỏ mới chậm rãi cập bờ.
Người lái thuyền không khỏi sửng sốt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
“Ồ, sao lại có thêm người ở trên đảo hoang này rồi, hắn từ đâu tới vậy?”
Đứa nhỏ đắc chí nói: “Vị đại ca này trôi từ thượng nguồn tới đây, may mắn được ta cứu sống.
Ta chính là ân nhân cứu mạng của hắn đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên vội hỏi: “Ngươi từ đâu tới, có biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ta tới từ Thanh Châu.
Ngươi hỏi đã xảy chuyện gì sao? Ai u, nhiều lắm.”
“Trận chiến giữa quân bình định của triều đình với thủy quân Đông Nam thế nào rồi, thương vong có nhiều không?”
Mặc dù đối phương biết bọn họ ở trên đảo không thể đi ra ngoài, cũng không thể dò la tin tức.
Nhưng bây giờ nghe mấy câu hỏi này, hắn vẫn không nhịn được thở dài một tiếng.
“Công tử, ngươi có điều không biết, bây giờ thủy quân Đông Nam đã không còn nữa.
Quân đội Thiết Ngô dưới sự chỉ đạo của La Tước tướng quân đã phối hợp với quân bình định tấn công Thủy quân Đông Nam theo hai hướng khác nhau, buộc họ phải quy hàng, cuối cùng trở thành tướng sĩ dưới trướng của La Tước tướng quân.”
Mộ Dung Bắc Uyên lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Người lái thuyền thở dài nói tiếp: “Đúng vậy, không cần phải đánh nữa, thật sự là một chuyện rất tốt.
Nhưng ai có thể ngờ, chiến tranh vừa kết thúc, thành Vô Tuyết lại bùng nổ dịch bệnh!”
Hai mắt Mộ Dung Bắc Uyên lập tức mở to: “Ngươi nói cái gì? Bệnh dịch? Sao lại xảy ra chuyện này? Vậy, vậy người dân trong thành Vô Tuyết thì sao, quân bình định ở đâu?”
“Quân bình định ở trong thành Vô Tuyết! Hiện tại thành Vô Tuyết đã hạn chế người ra vào, ngoại trừ vận chuyển hàng hóa vào thành thì tất cả những hoạt động khác đều ngừng lại rồi.”
Nghe hắn nói quân bình định ở trong thành Vô Tuyết, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể ngồi yên.
Hắn hiểu tính cách của Triệu Khương Lan hơn bất kỳ ai.
Một khi bệnh dịch lan rộng, nàng sẽ quyết tâm chống chọi, không bao giờ chịu lùi bước.
Ông lão từ trong nhà đi ra, nói với người lái thuyền: “Sao lần này người chậm trễ mãi không đến nhận thuốc vậy?”
“Đừng nhắc đến nữa, trong lúc đánh giặc, kho thuốc của chúng ta đã bị trưng dụng hết rồi, mọi người ngày nào cũng bận bịu phát thuốc, không có thời gian rảnh đến đến đây.
Bây giờ bệnh dịch đột nhiên bùng phát, xung quanh đây dược liệu khan hiếm, ông chủ nghĩ rằng ở đây sẽ có chút thuốc vẫn sử dụng được nên mới cho ta đến đây.”
Mộ Dung Bắc Uyên vội nói: “Lấy thuốc xong ta đi cùng với ngươi.
Nhưng ta muốn đi vào trong thành Vô Tuyết.”.