Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 180

Không phải hắn uống lộn thuốc đấy chứ?

Triệu Khương Lan nhếch mày: “Vậy thì quả đúng là vương gia cất nhắc ta, thần thiếp luôn là kẻ không biết nặng nhẹ, nàng thật sự không trêu chọc ta, chỉ là ta chủ động đi gây chuyện. Nói như vậy, Vương gia còn muốn giúp ta hả giận không?”

Mộ Dung Bắc Uyên ồ lên một tiếng không cảm xúc: “Một hạ nhân thôi mà, đánh thì đánh thôi.”

Đúng là uống lộn thuốc.

Thấy thái độ của hắn không tệ, cuối cùng Triệu Khương Lan cũng ép mình tỉnh táo lại.

Lại nghe Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Những thương nhân mà nàng mang về ấy có tính toán gì khác không? Sao nghe Chu Khiết nói, sáng nay các người cùng đi xem mặt tiền cửa hàng của Niệm Di phường thế?”

Triệu Khương Lan bình phục tâm trạng, kể hết dự định sau này cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong thì không vui vẻ: “Tuy nói bọn họ đã cứu nàng, cần được dùng lễ đối đãi. Nhưng dù sao trước đây nàng không quen biết những người này, cũng không rõ ràng về lai lịch nguồn gốc, chỉ dựa vào việc ở gần nhau mấy ngày mà đã theo chân bọn họ cùng nhau làm việc, lỡ như xảy ra bước ngoặt thì phải làm sao?”

“Vương gia nên hiểu rõ đạo lý dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Mặc dù thần thiếp không phải người cực kỳ thông minh nhưng vẫn có mấy phần tự tin về con mắt nhìn người.”

Hắn vẫn nhíu ấn đường: “Đang yên đang lành sao lại nghĩ tới chuyện làm ăn? Trong vương phủ còn rất nhiều tiền, nàng đã là vương phi rồi, còn chưa phải là muốn cái gì có cái đó hay sao, cần gì dày vò chính mình chứ?”

“Vương gia cứ xem như đây là sở thích của thần thiếp đi. Nhưng nếu thần thiếp đã mang cái danh vương phi thì đương nhiên sẽ không công khai việc này với bên ngoài, vương gia yên tâm, đợi sắp xếp thỏa đáng thì việc làm ăn sẽ giao cho người khác đứng ra, ta chỉ là người chủ phía sau mà thôi.” Mộ Dung Bắc Uyên vẫn có nghi hoặc: “Thật sự thích làm việc này à? Thuộc hạ của bản vương còn có rất nhiều nhân tài buôn bán, để bọn họ tùy nàng điều động là được. Còn cần phải ở cùng người ngoài sao? Nàng cảm kích bọn họ thì có thể ban thưởng hậu hĩnh, coi như là quà cảm ơn.”

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, như cười như không: “VCó phải vơng gia đã quên mất, suy cho cùng thì vương phủ này không phải chỉ có vợ chồng hai ta. Nếu như vương gia nhúng tay thì việc làm ăn này coi như là của nô tì hay là vương phủ? Nếu coi là của nô tì thì sợ rằng trắc phi sẽ cảm thấy ngài làm việc bất công thế là lại không vui; nếu như là coi là vương phủ, sau này trong phủ này sợ là ai cũng có thể dính vào, thần thiếp sẽ không vui.

Nàng nói tiếp mấy câu, Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe đã hiểu rõ.

Thì ra nàng không tin tưởng mình, đề phòng hắn can thiệp việc buôn bán của nàng khắp nơi.

Hắn vốn xuất phát từ ý tốt, ngược lại trở thành có lòng làm chuyện xấu.

Triệu Khương Lan không cảm kích thì thôi, còn tổn thương hắn, hắn càng nghĩ càng tức. “Vương phi thật giỏi hiang, thì ra nàng thà rằng tin tưởng một đám người ngoài cũng không tin phu quân của mình?”

Biết Mộ Dung Bắc Uyên phát cáu nhưng Triệu Khương Lan cũng không tỏ ra yếu kém.

Nàng cười nhạt: “Sao thần thiếp lại không tin vương gia cơ chứ? Nhưng ta tự hỏi chưa từng có mị lực hơn người để khiến vương gia coi trọng, sao có thể liên lụy ngài vừa bỏ tiền vừa mất công, chẳng qua là xót cho ngài nên mới từ chối ý tốt lần này đấy.”

Triệu Khương Lan vừa mới dứt lời, cằm đã bị người ta nắm lấy.

Sức của hắn không tính là quá mạnh nhưng ngón tay kìm chặt cố định mặt của nàng, làm cho nàng không thể không đối diện với hắn. “Triệu Khương Lan, vì sao nàng luôn đề phòng ta như thế?”

Nàng nhẹ nhàng chuyển mắt đi. “Nhìn bản vương mà nói!” Mộ Dung Bắc Uyên không cho nàng cơ hội tránh né.

Triệu Khương Lan hít một tiếng.

Nàng không hề phát ra tiếng vang nhưng hơi thở thật dài phát ra ngoài từ trong mũi nàng đều phả vào trên mu bàn tay của Mộ Dung Bắc Uyên.

Cái thở dài không tiếng động này như thể nước nóng, thiêu đốt khiến làn da của hắn nóng rực lên, khó có thể khắc chế

Qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng, nét mặt lại có vài phần tự giếu: “Vương gia cứ coi như ta không tự tin đi. Ta hiểu rất rõ, trong lòng của ngài, ta vĩnh viễn cũng không sánh được với nàng ta.”
Bình Luận (0)
Comment