Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên sâu như biển: “Hôm nay bổn vương nhất định phải đi.
Ai ngăn cản cũng vô ích, nếu bổn vương có mệnh hệ gì, không liên quan đến các ngươi.
Nhất định sẽ nói hết sự việc cho phụ hoàng, không liên quan tới người ngoài.”
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài.
Thị vệ ngăn cản phía sau cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nhanh chóng chạy tới bẩm báo La Tước.
Lúc La Tước nghe tin xong đi tới, Mộ Dung Bắc Uyên đã lên ngựa tới doanh trại.
Hắn điên cuồng đuổi theo, nhưng ngựa của Mộ Dung Bắc Uyên chạy quá nhanh.
La Tước gọi không được, sau khi tìm hiểu rõ ràng những việc xảy ra ở làng Phong Lam, hắn sững người lại.
“Ngươi nói điện hạ nghe tin Triệu Minh công tử nhiễm bệnh liền bỏ hết mọi thứ chạy tới?”
“Đúng vậy! Thuộc hạ khuyên thế nào điện hạ cũng nhất định muốn đi.”
Nghe thấy vậy, La Tước không kìm được đi qua đi lại trong phòng.
Hồng Vân nghe được tin tức vội vàng chạy tới: “Điện hạ tới làng Phong Lam rồi sao?”
“Không sai, Triệu công tử bệnh rồi, điện hạ không thể chờ đợi nữa.”
Hồng Vân kinh ngạc thốt lên: “Ngài nói Triệu công tử bị bệnh, không được, ta phải đi xem.”
La Tước mở to hai mắt, kéo nàng ta lại.
“Làm sao nàng lại hồ đồ như vậy.
Tên Triệu Minh đó có quan hệ gì với nàng.
Hắn bị bệnh, điện hạ quan tâm cũng cũng thôi đi, nàng tại sao lại muốn đi?”
Hồng Vân lo lắng tới mức mất đi lý trí, bị hắn nhắc nhở mới bình tĩnh lại.
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy con người Triệu công tử rất tốt, lại góp phần quan trọng trong việc trị bệnh dịch.
Làm sao có thể đứng yên nhìn ngài ấy bị bệnh?”
La Tước ít khi thấy thái độ của Hồng Vân lạ lùng như vậy, lại nghĩ tới thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.
“Nàng nói thật cho ta biết.
Tên Triệu Minh đó có quan hệ huynh muội hay tỷ đệ với vị Thần Vương phi trước đây.
Nếu không điện hạ sao lại đối tốt với hắn như vậy, bất chấp an nguy mà đi gặp hắn ta.
Nàng cũng vậy, trước đây nàng đặc biệt quan tâm vương phi, có phải vì Triệu Minh có quan hệ thân thiết với ngài ấy, nàng mới quan tâm đến hắn.”
Hồng Vân lắc đầu: “Ta không biết chuyện gì hết.”
“Thật ra trước đây ta đã thầm cảm thấy, lông mày của Triệu Minh và Thần Vương Phi có chút giống nhau.” Thấy La Tước cứ luôn suy đoán, Hồng Vân đành nói: “Bây giờ điện hạ đã tới làng Phong Lam, chắc chắn sẽ không dễ dàng quay về.
Ngài lo liệu tốt khoảng thời gian điện hạ ở làng Phong Lam đi.
E là chỉ cần Triệu Minh công tử ở đó một hôm, điện hạ sẽ ở lại một hôm.”
La tước nghe lời đó càng thêm phiền muộn.
Hiện tại Mộ Dung Bắc Uyên đang phi bước lớn trên đường làng nhỏ.
Vì tốc độ quá nhanh, cuối cùng cũng đến được bên ngoài thôn Phong Lam.
Nhìn thấy hắn muốn cưỡi ngựa vào trong, tên lính canh gác bên ngoài nói: “Này này, không được vào trong.
La tướng quân hạ lệnh không cho bất cứ ai ra vào thôn Phong Lam.
Nếu đến đưa đồ, chỉ có thể để đây cho bọn ta giao.” Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy miếng ngọc bội, móc từ trong ngực áo ra cho hắn xem.
Đối phương thấy vậy thì sửng sốt.
“Ngài, ngài là người của Thần Vương sao?”
“Ta chính là Thần Vương, có chuyện cần phải đến đây, tránh ra!”.