Triệu An Linh có hơi bất ngờ: “Nghiêm Chính chỉ nói với con là hắn sẽ bẩm báo chuyện này lên với hoàng thượng, nhưng không hề nói gì khác.
Thì ra hắn đã bị phạt nhiều bổng lộc như thế…”
Sau khi nàng ta nghe Triệu Đường nói liền áy náy không dứt.
Triệu Đường cũng liên tục khuyên nhủ: “Quan hệ của con với Mộ Dung Bắc Quý cũng không hề tầm thường.
Mặc dù ban đầu con quyết định hòa ly, cũng không dễ dàng gì mới có thể cắt đứt hết mọi quan hệ, nhưng mà tình cảm lâu năm như thế không thể cứ nói bỏ là bỏ được.
Trước mắt Nghiêm Chính không so đo với ai, nhưng cũng không phải là vĩnh viễn không thèm để ý, nếu như vì sự việc này mà phá hỏng tình cảm của con với hắn, thì không phải là được một mất mười hay sao?”
Ông ta lại nhắc nhở: “Trước kia không phải là thái độ của Mộ Dung Bắc Quý cực kỳ ác liệt hay sao? Con còn giúp hắn, nói dễ nghe thì là do con tâm địa hiền lành, còn nói khó nghe thì chính là làm việc không có phép tắc!”
Triệu An Linh bĩu môi: “Cha, con giúp bọn họ, cũng không phải là vì coi trọng mặt mũi của Mộ Dung Bắc Quý, mà là nghĩ đến việc từ trước đến nay nhận được ân huệ của Liên thị, nên mới không đành lòng.”
“Hơn nữa, quả thật Mộ Dung Bắc Quý đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ, nhưng riêng con cảm thấy hắn gần mực thì đen, ở trong nhà họ Liên suốt ngày chỉ nghĩ đến tư lợi, ích kỷ kia nên mới học phải thói xấu.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn xấu, không đến mức không còn thuốc chữa.
Mà bây giờ không quan tâm đến triều đình phân tranh nữa thì biết đâu hắn sẽ trở nên tốt hơn.
Hơn nữa, trước đây con cũng từng phạm phải sai lầm, không phải bây giờ con cũng đã thay đổi rồi sao.”
Triệu Đường lại xem thường nói: “Hắn tốt hay không thì cũng không cần có quan hệ gì với con nữa.”
“Trong kinh phật có câu: ‘Nhược nhân tạo trọng tội, tác dĩ thâm tự trách.
Sám hối canh bất tạo, năng bạt căn cản nghiệp.*’, Mộ Dung Bắc Quý không thả Trữ quốc công đi, cũng không tham gia tạo phản cùng Liên Tư Thanh, chứng minh rằng hắn đã không biết sai mà sửa.”
*Nghĩa là: Nếu phạm phải trọng tội, sau đó biết tự trách bản thân, sám hối, vĩnh viễn không làm như thế nữa thì dần dần nghiệp chướng cũng sẽ được xóa bỏ.
Triệu Đường không khỏi cau mày, Triệu An Linh đành vội vàng nói: “Nhưng mà người yên tâm, con sẽ có chừng mực.
Trong lòng con bây giờ chỉ có Nghiêm Chính, con sẽ không để chuyện của Mộ Dung Bắc Quý ảnh hưởng đến tình cảm của mình.”
Thấy nàng ấy nói như vậy, Triệu Đường cũng lười không muốn khuyên nữa.
Nhưng Triệu An Linh lại vui vẻ, vì khi Mộc ma ma đến chỗ nàng ấy lấy tiền lương, đã tiết lộ rằng Mộ Dung Bắc Quý muốn mở tiệm tranh chữ.
Triệu An Linh rất kinh ngạc, nàng ấy vốn cho rằng người kiêu ngạo như Mộ Dung Bắc Quý, cả đời này cũng sẽ không bỏ xuống thân phận để đi làm những chuyện mua bán thế này.
Mộc ma ma thở dài một tiếng: “Mặc dù tính tình thiếu gia không được tốt, nhưng vẫn rất quan tâm đến phu nhân.
Mấy ngày trước người vì thiếu gia mà bị trọng thương, ngài ấy rất áy náy.
Vậy nên ngài ấy cũng muốn thay đổi hiện trạng một chút để cho phu nhân an tâm.”
Triệu Lan Linh gật đầu một cái: “Bà hãy giúp đỡ thêm một chút, nếu có gì cần giúp thì cứ tìm tới ta.”
Công việc làm ăn ở tiệm tranh chữ thì Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình không trực tiếp ra mặt.
Thứ nhất là do Mộ Dung Bắc Quý không dám bỏ mặt mũi để ra ngoài đường rao bán, thứ hai chính là người hận hắn trong thành sẽ tìm đến gây phiền toái.
Giống như lần tranh chấp trong tửu lâu trước kia, sẽ đem đến rất nhiều tai ương.
Hắn đã thuê người về làm chưởng quầy, nhưng những tranh chữ bán ra lại là của hắn và Liên Vãn Tình.
Mộ Dung Bắc Quý dùng một cái tên giả là “Dục Văn”, Liên Vãn Tình cũng dùng tên giả là “Tầm Lạc”, hai người họ rảnh rỗi thì lại ở trong phòng sáng tác.
Ban đầu việc làm ăn có hơi ảm đạm, nhưng đến mấy ngày sau, thì thật đúng như lời Mẫn ma ma nói, liên tục có người đến mua hàng.
Dẫu sao những bức tranh chữ này nhìn cũng không tầm thường, giá bán cũng có lợi cho nhân dân hơn so với đồ của danh gia, cho nên cửa tiệm bọn họ có thêm không ít danh tiếng.
Cuối tháng chín, trời đã bắt đầu lạnh.
Ở trong Sơn Vương phủ, quản gia đang vui vẻ nhắc nhở Mộ Dung Bắc Hải.
“Điện hạ, tiệc đầy tháng con của cô nương Hồng Mai là vào tối hôm nay, đã sớm gửi thiệp mời đến đây, người đừng quên đi dự tiệc ạ.”
Mộ Dung Bắc Hải nghe thế thì cười một tiếng: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước thấy đứa trẻ kia được sinh ra, ta ôm nó trong tã lót mới chỉ là một cục thịt nhỏ.
Chớp mắt một cái đã đầy tháng rồi.”
Hứa Mạn Nhi đề nghị mua cho đứa trẻ một khối kim tỏa, nhưng nàng ấy vẫn luôn cảm thấy mắt nhìn của nha hoàn không được tốt cho lắm, hoa văn mà nàng ta lựa chọn có hơi lỗi thời, thế nên nàng ấy nhờ Mộ Dung Bắc Hải đưa mình đến tiệm vàng một chuyến..