Trái tim Triệu Khương Lan sắp tan ra mất, lại chơi với hai bé một lúc lâu.
Đang lúc hào hứng dâng cao, Đông Diêu đi nhanh tới xin ý kiến.
“Điện hạ, công tử, quản gia Chu nói Triệu nhị tiểu thư đến rồi, sai thuộc hạ đến hỏi công tử gặp hay không gặp.”
Triệu Khương Lan vỗ đầu: “Thôi xong, lần trước thời gian chúng ta từ Giang Nam về kinh quá vội vã, có mấy ngày ngắn ngủi nên ta không kịp báo cho An Linh biết ta đã được chàng đưa từ Vinh Dương về rồi.
Muội ấy vẫn luôn cho rằng đến nay ta vẫn là hoàng hậu Vinh Dương.”
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn biết tính cách trẻ con trước sau như một của vị tiểu di này, không khỏi bật cười.
“Thôi kệ đi, sao có thể giấu nàng ấy chuyện này được.
Lúc trước nàng ấy còn biết nàng là ông chủ Triệu Minh của “Lan Tâm”, nói không chừng nàng ấy vô tình nghe được chuyện về Triệu Minh nên mới đến để khởi binh hỏi tội đấy.”
Đúng là Mộ Dung Bắc Uyên đã nói trúng điểm mấu chốt.
Lúc Triệu Đường vào cung gặp mặt Chiêu Vũ Đế, nghe Chiêu Vũ Đế nhắc đến Triệu Minh thì lập tức giật mình.
Lúc đó ông ta đã đoán được không chừng Triệu Khương Lan có chuyện gì đó giấu giếm mình.
Cho nên sau khi về phủ bèn hỏi Triệu An Linh có biết chuyện gì không?
Triệu An Linh đâu thể ngồi yên được nữa, lập tức đến phủ Thần Vương tìm hiểu thực hư.
Chờ được Chu Khiết mời đi vào, Triệu An Linh hung hăng đẩy cửa ra.
“Họ Triệu, tỷ đi ra đây cho ta!”
Triệu Khương Lan bất lực đỡ trán, mọi người đều là họ Triệu mà, sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau.
Triệu An Linh vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan đã trừng to hai mắt.
Sau đó không nói gì tiến đến kéo tay áo của nàng: “Tỷ được lắm, tỷ lại dùng cái vỏ này làm ve sầu thoát xác! Lần trước tỷ giấu ta giả chết làm ta khóc rất lâu.
Lần này còn tệ hơn, tỷ biết ta nghĩ đến một mình tỷ lưu lạc nơi đất khách quê người đã thương xót biết bao nhiêu không? Nhiều lần mơ thấy tỷ, ngày hôm sau đều ướt hết gối, nào biết lại bị tỷ lừa rồi.”
Triệu Khương Lan lập tức giơ tay xin hàng: “Ta sai rồi ta sai rồi.
Đáng lẽ phải nói với mọi người trước, nhưng mà chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hơn nữa lần trước đi vội quá, thật sự không kịp mà.”
Triệu An Linh vẫn giận, còn đập nàng mấy lần.
Nàng ấy không biết công phu, tay cũng không có sức mấy.
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Uyên nghe từng tiếng đấm tay bịch bịch, vẫn đau lòng kéo Triệu Khương Lan ra sau mình.
“An Linh, chuyện này cứ trách ta.
Ta bí mật nghĩ cách tráo đổi tỷ tỷ ngươi từ Vinh Dương ra, trước đó nàng cũng không biết gì cả.
Về sau thì dẹp loạn ở Giang Nam vô cùng khẩn cấp, chúng ta bẩm báo với phụ hoàng rời khỏi kinh thành trước, thân phận của nàng chưa nói với bất kỳ ai.
Khiến ngươi và nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng là lỗi của ta.”
Triệu An Linh buồn bực ngồi xuống, nhìn về phía Triệu Khương Lan.
“Thế cho nên tỷ dám theo Thần Vương ra chiến trường? Sao tỷ lại không bớt lo như vậy chứ, một người chẳng biết gì về công phu, nhỡ đâu bị người khác lỡ tay làm bị thương đánh chết thì phải làm sao đây?.