Chiêu Vũ đế có ý định tạm thời thành toàn cho Mộ Dung Bắc Uyên, vậy thì phong thưởng cho nhi tử của Hạ Chiêu Vương sẽ là biện pháp tốt nhất.
Bằng cách này, Hạ Chiêu vương đã chiếm được lợi thế lớn, cũng sẽ không tiện mà níu lấy hôn sự của con gái ông ta không buông nữa.
Đúng như Chiêu Vũ đế suy nghĩ, khi Hạ Chiêu vương biết được Chiêu Vũ đế có ý định sắc phong trưởng tử của ông ta, ông ta vui mừng khôn siết.
Hạ Chiêu vương quỳ xuống tạ ơn: “Hoàng thượng long ân to lớn, lão thần cảm kích khôn cùng.
Lão thần và khuyển tử nhất định sẽ càng dốc sức tận hiến cho hoàng thượng và triều đình, đóng góp cho sự vững chắc của giang sơn triều đình ta.”
Quận chúa Minh Châu cũng ở một bên tạ ơn, nhưng trong lòng lo lắng âm ỷ.
Nàng ta vốn cho rằng, hôm nay triệu kiến bọn họ vào cung, Chiêu Vũ đế sẽ đề cập đến chuyện phía sau của yến tiệc chúc mừng lần trước.
Nhưng Chiêu Vũ đế lại không hề nhắc tới, cũng không biết là quên hoàn toàn hay là cố ý tránh không nói.
Trước đây, nàng ta cũng nói với Hạ Chiêu vương rằng, dù thế nào cũng phải nhắc lại một lần.
Bây giờ Hạ Chiêu vương bị tin vui to lớn này làm cho đầu óc hoãn loạn, hẳn là đã đem chuyện chung thân đại sự của nữ nhi vứt ra khỏi đầu rồi.
Quận chúa Minh Châu cắn môi, bỗng dưng mở miệng: “Hoàng thượng, tiểu nữ có một chuyện muốn nói riêng với ngài, không biết ngài có thể nghe một lời của tiểu nữ không ạ?”
Vừa nghe thấy lời này, đầu chợt cảm thấy đau.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì với quận chúa Minh Châu này vậy?
Hắn ta đã cho huynh trưởng nàng ta hậu đãi như vậy rồi, nàng ta không phải là nên mang ơn theo sao?
Nhưng thái độ bây giờ rõ ràng là lại muốn nói về chuyện của Mộ Dung Bắc Uyên.
Ngay cả Hạ Chiêu vương cũng cảm thấy bây giờ nói về chuyện này cũng có phần không ổn, vì vậy lúng túng kéo lấy tay áo của nữ nhi.
“Minh Châu à, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta làm sao có thể tiếp tục quấy rầy hoàng thượng xử lý công vụ được chứ.
Cái đứa nhỏ này thì có thể có chuyện gì quan trọng để nói với hoàng thượng được, thánh thượng có nhiều việc cần làm, con đừng có càn quấy nữa.”
Trong lòng quận chúa Minh Châu thất vọng vì phụ thân của mình không công bằng.
Ông ta không để cho nàng ta nói, nàng ta lại càng muốn nói.
“Phụ vương có điều không biết, chuyện nhi tử muốn nói với hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Nhưng mà chuyện này, nhi tử không thể nói cho bất kì ai khác, sợ là đến cả phụ vương cũng phải tránh mặt một tí.”
Chiêu Vũ đế không khỏi nhướng mày.
Chẳng lẽ điều quận chúa Minh Châu này muốn nói không phải là chuyện của nàng ta và Mộ Dung Bắc Uyên sao?
Nếu không thì cần gì đến cả Hạ Chiêu Vương cũng phải tránh mặt…
Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ đế liền nở ra nụ cười hiền hòa: “Nếu đã như thế thì trẫm cũng muốn nghe xem là Minh Châu muốn nói gì.
Hạ Chiêu Vương, Minh Châu bảo ngươi tránh mặt trước, vậy thì ngươi ra ngoài điện ngồi chốc lát đi.”
Hạ Chiêu vương vội vàng đồng ý, trước khi đi lại lo lắng liếc mắt nhìn quận chúa Minh Châu, sợ rằng nàng ta sẽ nói sai.
Sau khi đợi cho mọi người đều lui ra, quận chúa Minh Châu quỳ trên mặt đất, mặt lộ ra vẻ vô cùng tủi thân.
“Hoàng thượng, tiểu nữ có một chuyện nhất định phải để cho ngài biết, trong lòng tiểu nữ thật khó yên ổn.”
Nhìn thấy nàng ta sắp khóc, Chiêu Vũ đế cũng thận trọng đứng lên: “Ngươi nói xem.”.