Sau đó kết quả như thế nào cũng không còn quan trọng.
Vì thế nên hắn mới có thể nhờ Mộ Dung Bắc Hải giúp đỡ điều tra, Mộ Dung Bắc Hải khi còn nhỏ là thái tử, nắm trong tay tổ chức tình báo.
Cũng sẽ có một ít thuộc hạ ở trong phạm vị thế lực của các phiên vương có đất phong, có thể bí mật điều tra bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Bắc Hải lo lắng nhìn hắn: “Uyên Nhi, nếu như không thể lấy chuyện này để bàn điều kiện với quận chúa Minh Châu, vậy đệ còn cách nào khác không?
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên chìm chìm nổi nổi, khi mở miệng lại mang theo một chút nắm chắc.
“Một kế hoạch khác có thể là sẽ có hiệu quả.
Có điều cần phải đánh cược một lần xem quận chúa Minh Châu đến cùng là nghĩ như thế nào thôi.”
Trong điện Phú Xuân lúc vào đêm, Triệu Khương Lan nhìn thị vệ quanh sân vẫn còn đi đi lại lại mà tâm sự nặng nề.
Hôm qua Chiêu Vũ Đế đã bảo Mộ Dung Bắc Uyên phải cho hắn một câu trả lời chắc chắn, nếu như đồng ý là nàng có thể bình an không có chuyện gì.
Nhưng nếu như hắn không đồng ý thì sẽ xuống tay với nàng.
Nếu bây giờ mà nàng vẫn còn yên ổn ngồi chờ ở trong cung này, không có người bên Chiêu Vũ Đế muốn đưa nàng đến nơi để xử, vậy có phải là đã nói rõ…
Mộ Dung Bắc Uyên đã đồng ý thành hôn với quận chúa Minh Châu rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Khương Lan cũng cảm thấy buồn bực.
Lúc trước khi Mộ Dung Bắc Uyên mất trí nhớ, nàng thiếu chút nữa đã chắp tay tặng hắn cho người ta.
Có điều chuyện đó cũng không phải nàng không hề để ý mà ngược lại là nàng vô cùng để ý.
Nhưng chuyện khi ấy liên quan đến quan hệ của hai nước, đánh hay không đánh chỉ trong một suy nghĩ, nàng không có sự lựa chọn thứ hai.
Huống chi là bây giờ, bọn họ đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu chuyện cùng sống cùng chết.
Tình cảm vốn không phải phu thê bình thường có thể so sánh được, bảo nàng trơ mắt nhìn chồng mình đi cưới người khác làm vợ, chỉ nghĩ qua thôi cũng đã đủ làm cho nàng phải đau khổ.
Tuy rằng Triệu Khương Lan biết rất rõ, đời này của Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không yêu thêm một ai khác.
Giữa bọn họ, cho dù có cách xa nhau ngàn núi vạn sông thì trái tim vẫn luôn ở bên nhau.
Thế nhưng, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên vì cứu nàng mà chịu lùi một bước, so với chuyện giết chết nàng còn khó chịu hơn.
Lúc đang ngồi lo lắng không yên, Triệu Khương Lan lờ mờ cảm thấy cửa sổ phòng mình lung lay.
Nàng nghi ngờ đi đến, khẽ đẩy mở cửa sổ đối diện mặt hồ, bỗng nhiên có một bóng người lách mình chui vào.
Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, che chặt miệng lại không để mình phát ra tiếng.
Thấy người đến mặc một bộ đồ đen, dáng người thon thả tinh tế, người này rõ ràng không phải là Mộ Dung Bắc Uyên.
Chờ đến khi đối phương kéo khăn che mặt xuống, Triệu Khương Lan càng thêm sợ hãi không nói nên lời.
“Mẫu… Hoa quý phi nương nương?”
Hoa quý phi nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngồi xuống bên bàn.
Bà nhỏ giọng nói bảo đảm người bên ngoài sẽ không nghe thấy: “Ngươi nhận ra bổn cung sao?”.