Mộ Dung Bắc Tô trợn tròn hai mắt: “Không phải chứ tứ ca, chuyện này sao lại nhường lại cho ta? Thê tử của ta còn ở đây này.”
“Bởi vì ta không muốn đi.
Theo lễ của dân gian thì chuyện như đón dâu có thể nhờ huynh đệ làm giúp.”
“Huynh đừng có mà bắt nạt ta không biết phong tục lễ nghi, cho dù là huynh đệ làm giúp thì cũng bởi là vì tân lang có chuyện khó nói ví dụ như bị bệnh bị thương không thể nào đi được, Tam ca người ta lúc cưới Hứa Mạn Nhi cũng còn ráng chống gậy tự đi đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía La Kiều Oanh: “Lục đệ muội, lão lục đi đón dâu giúp ta, muội sẽ không để ý chứ?”
Bây giờ khắp cả kinh thành đều biết người cưới quận chúa Minh Châu là Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù là Mộ Dung Bắc Tô tới thì người ngoài cũng sẽ biết là hắn đi thay cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Hơn nữa hắn đã thành thân rồi, không cần phải chú ý tới những chuyện vặt vãnh, ngược lại cũng không có gì.
La Kiều Oanh suy nghĩ một chút, Mộ Dung Bắc Uyên không phải là người thích làm khó người ta, trong lòng hắn nhất định là có nỗi khổ riêng.
Nàng ấy đồng ý: “Không sao cả tứ ca.”
“Thê tử, chuyện này muội đồng ý nhanh như thế làm gì, về lại làm cho muội không vui, người xui xẻo không phải ta sao?”
“Huynh câm miệng!”
“Lại bắt ta câm miệng.”
Mộ Dung Bắc Tô oan ức mà nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Tại sao huynh không tự đi?”
“Ta sẽ không lấy thân phận tân lang để đón bất cứ ai vào trong phủ.
Trừ khi người ngồi bên trong kiệu hoa là Triệu Khương Lan.”
“Nhưng huynh vẫn phải cưới nàng ta không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chuyện giấu giếm nói: “Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
Trước kia Hạ Chiêu Vương đến ở trong đất phong, ở trong kinh thành cũng có một căn nhà tổ.
Vì thế nên lần này bọn họ vào kinh, ông ta và quận chúa Minh Châu sẽ ở trong căn nhà tổ kia.
Tuy rằng Minh Châu là quận chúa cao quý, nhưng cũng không phải là người đầu tiên mà Mộ Dung Bắc Uyên cưới.
Sẽ không trịnh trọng như lần đầu tiên hắn cưới vương phi, vì thế nên sẽ dựa theo ý của Chiêu Vũ Đế mà tổ chức vào một tháng sau.
Đến khi đó, quận chúa Minh Châu cũng sẽ xuất giá từ nơi này.
Nàng ta đương nhiên không biết Mộ Dung Bắc Uyên đang nghĩ gì, nhưng hắn có không tình nguyện thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, nàng ta cuối cùng cũng được như ý muốn gả cho Mộ Dung Bắc Uyên rồi!
Hừ, cái tên Triệu Minh kia bây giờ còn là tù nhân kìa, không thể không ở dưới mắt Chiêu Vũ Đế mà kéo dài hơi tàn.
Lúc trước hắn còn dám giơ chân múa tay trước mặt mình, thật là mắc cười tới muốn rụng răng.
Cho dù hắn có giữ lại được tính mạng thì có làm sao?
Chờ đến khi nàng ta thật sự gả vào trong vương phủ trở thành Thần vương phi thì đối phó với một thương nhân nho nhỏ còn không đơn giản như bóp chết một con kiến à!.