“Điện hạ, muội, muội đồng ý từ hôn!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy lúc này mới để lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Rất tốt, biết thời biết thế mới là người tài giỏi.
Quận chúa Minh Châu, xem ra ngươi vẫn còn biết suy nghĩ.”
“Lời giải thích điện hạ dạy cho muội ngày mai có thể có tác dụng thật sao? Nếu hoàng thượng trách tội muốn trị tội muội…”
“Chuyện này bổn vương chắc chắn sẽ xin tha cho ngươi.”
Nghe vậy, quận chúa Minh Châu nở một nụ cười thê lương.
Không ngờ chỉ đến khi nàng ta chịu buông bỏ thì Mộ Dung Bắc Uyên mới có thể dành cho mình một chút lòng thương hại.
Có được lời đồng ý của quận chúa Minh Châu, Mộ Dung Bắc Uyên xoay người rời đi.
Nhưng lại như nghĩ tới chuyện gì, hắn nghiêng người quay đầu lại nói: “Đúng rồi, chuyện này bổn vương khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên cho Hạ Chiêu Vương biết.
Nếu không ông ta dễ kích động gây ra họa thì ta cũng sẽ không biết nương tay là gì đâu.”
Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên lại lờ mờ nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần.
Hắn cong khóe môi, phóng người lên mái hiên rồi dần dần biến mất trong bóng tối.
Không lâu sau có một đám binh lính trong phủ bước nhanh đến đây.
Bọn họ nhìn thấy cửa phòng quận chúa Minh Châu bị mở ra không nhịn được hỏi: “Quận chúa, vừa rồi có phải là có kẻ đáng nghi đi ngang qua không? Bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng động khác thường thế nhưng đi khắp cả phủ cũng không tìm thấy một bóng người.”
Quận chúa Minh Châu dùng sức lau nước mắt, đóng cửa lại một cái rầm.
“Cút, tất cả cút hết đi!”
Không còn nữa rồi, cái gì cũng không còn nữa!
Giấc mộng đẹp của nàng đã bị Mộ Dung Bắc Uyên đánh vỡ.
Triệu Khương Lan trở mình tỉnh giấc.
Nói đúng ra, nàng dường như cả đêm không có chợp mắt, đến khi cơ thể không chịu đựng nổi nữa mà miễn cưỡng nhắm mắt thì cũng không ngủ được.
Chân trời vừa lộ ra chút ánh sáng bạc.
Triệu Khương Lan đi đến cạnh cửa gõ gõ: “Huynh đài, hôm nay trời có đẹp không?”
Người bên ngoài đáp: “Rất đẹp! Bầu trời trong xanh.
Hôm nay là ngày thành hôn của Thần vương điện hạ, chắc là ông trời cũng nể mặt nể mũi, giúp cho lễ thành hôn có thể được diễn ra thuận thuận lợi lợi.”
Triệu Khương Lan tức giận hừ một tiếng: “Ta muốn rửa mặt!”
Cung nữ sau khi hầu hạ nàng rửa mặt xong thì trong sân truyền đến tiếng nói của Tần Khâm.
“Nhận mệnh lệnh của hoàng thượng, hôm nay sẽ thả Triệu công tử ra ngoài.
Triệu công tử xin mời thu dọn một chút, chúng ta sẽ đi ngay.”
Bên trong Hạ Chiêu Vương phủ, vành mắt của quận chúa Minh Châu đã đen đến sợ.
Người bên cạnh nhìn thấy đều không khỏi lo lắng: “Ai ôi, chẳng lẽ cả đêm qua quận chúa ngủ không ngon à? Có điều cũng phải thôi, hôm nay là ngày thành hôn, là chuyện lớn của cả đời người, cho dù là ai cũng sẽ kích động đến không ngủ được.”.