Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 190

Đám Tiểu Dương đang thu dọn hành lý, chuẩn bị dọn vào hậu viện của Niệm Di phường.

Ông chủ đã quyết định giao cửa hàng vào tay bọn họ, sau khi thương lượng giá cả xong xuôi thì tiện tay dọn ra, rất nhanh đã cho bọn họ nơi ở trống.

Trong vương phủ có đối xử với mọi người khách sáo hơn nữa thì bọn họ cũng không thể ở lâu.

Thứ nhất là sợ bị người ta phát hiện thân phận có vấn đề, thứ hai là không được tự nhiên.

Nhóc Mập thở hổn hển chuyển rương lớn lên trên xe đẩy, mới vừa đi vào trong viện lại nghi ngờ nhìn thoáng qua xung quanh.

Lại lúc xoay người, một thanh kiếm đã kể ở trên cổ của hắn ta.

"Các hạ có ý gì?" Nhóc Mập thu hồi vẻ mặt, sớm đã không còn sự cợt nhả những ngày qua.

Những người khác cũng đi ra, đứng thành hai phe với hộ vệ của vương phủ, trở thành trạng thái đối lập nhau.

Mắt Đông Diêu lạnh lẽo đảo qua mọi người: "Phụng lệnh của Thần vương điện hạ, tróc nã sơn phỉ Sắc mặt Tiểu Dương sợ hãi, cảm thấy đây tuyệt đối không phải là Triệu Khương Lan nói ra khỏi miệng, chắc là Mộ Dung Bắc Uyên tự mình đoán được.

Hắn ta tiến lên một bước, đẩy thanh kiếm của Đông Diêu ra khỏi cổ Nhóc Mập và mỉm cười: "Có phải có hiểu lầm gì đó không? Bọn ta chỉ là đội buôn tầm thường, không phải sơn phỉ gì cả" "Phải hay không thì vương gia sẽ định đoạt."

Tiểu Dương nhíu chân mày lại: "Vương phi ở đâu?" "Không liên quan đến các ngươi."

Đông Diêu hờ hững xoay người phân phó: "Người đâu, canh chừng viện này cho thật kỹ, một con ruồi cũng không được thả ra ngoài!" Cùng lúc đó, Mộ Dung Bắc Uyên đã tới Tịch Chiếu Các.

Triệu Khương Lan vốn tưởng rằng hắn có chuyện quan trọng ra ngoài thì sẽ rầy rà đến rất khuya mới về.

"Hôm nay vương gia trở về sớm thế" Nàng đang xem sổ sách liên quan đến Niệm Di phường mà Sơn Ca đã tính toán xong, đã ngồi tốt mấy giờ nên có chút lười biếng xoa nhẹ cổ tay.

Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa nói gì mà chỉ nặng nề nhìn nàng chằm chằm.

Không dịu dàng mặt mày ngậm cười giống lúc trước, thời khắc này nét mặt Mộ Dung Bắc Uyên như thể phủ một tầng băng mỏng, đáy mắt là sự âm u lạnh lão sâu không lường được.

Nàng nhận thấy được có chỗ khác lạ, buông sổ sách ra, chậm rãi đứng dậy.

"Vương gia làm sao thế? Hình như không vui, có ai chọc huynh tức giận à?" Nàng đi tới, kéo ống tay áo của hắn một cái muốn an ủi.

"Triệu Khương Lan."

Mộ Dung Bắc Uyên đè tay nàng lại.

Bàn tay của hắn lồi lên gân xanh, đầu ngón tay cũng lạnh lão.

"Nàng có chuyện gì giấu ta, hoặc là lừa ta không?" Tim nàng đập thình thịch, trong đầu đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

"Có ý gì?" Triệu Khương Lan không dám tùy tiện thừa nhận, đắn đo thử dò xét nói: "Huynh mới vừa đi gặp ai thế?" Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm vào mặt của nàng: "Đừng có chuyển để tài lời nói của ta.

Ta sẽ cho nàng một cơ hội cuối cùng, nàng lừa dối ta điều gì thì thành thật khai báo rõ ràng đi”

Triệu Khương Lan mím môi, trong lòng hoảng loạn, chỉ có thể trầm mặc không nói.

Lại ngước mắt lên, hắn bỗng nhiên chìa tay ra, trên ngón tay cầm một cái dây chuyền vàng.

"Đây là cái gì, nàng còn nhận ra không?" Nàng cầm lấy, nhíu ấn đường.

Là vòng trang sức của nàng, tại sao lại ở chỗ Mộ Dung Bắc Uyên? Không đúng, đây là thứ khiêm tốn nhất trong số đồ trang sức trong cung ban thưởng cho bọn họ khi thành thân.

Lúc đó đến chùa Nam Chiếu cầu phúc, nàng nhớ trang sức không thể quá xa hoa nên cố ý đeo nó đi.

€ó điều lúc trở lại dường như đã không thấy tăm hơi đâu.

Nhưng mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nàng căn bản không nhớ tới chuyện cái dây chuyền này.

Trong chớp mắt, Triệu Khương Lan nghĩ tới một khả năng.

Lưng nàng ớn lạnh, miễn cưỡng ổn định tâm trạng: "Ta vốn tưởng đã làm mất chiếc vòng trang sức này, không biết vương gia tìm được ở đâu”

Bình Luận (0)
Comment