Nghe giọng điệu của Chiêu Vũ đế, chắc chắn là không đành lòng dùng hình đối với nữ nhân điên kia.
Hạ Chiêu vương cắn răng, lại nghĩ đến điều gì đó, đành nói: “Hoàng thượng, không biết Triệu Minh đang ở đâu?”
“Triệu Minh, tốt, ngươi nhắc tới hắn ta làm cái gì?”
“Nghe nói Triệu Minh chính là Vu y, có thể thông hiểu Thú ngữ.
Nếu hắn ta chịu vận dụng khả năng của mình để điều động tất cả các loài muông thú trong thành tới giúp đỡ chúng ta cùng nhau tìm người, mũi của các thú vật rất linh hoạt, nhất định là có thể làm được nhiều việc gấp bội đấy! “
Chiêu Vũ đế bởi vì không nhẫn tâm dùng hình với Tô Đường, nên đối mặt với Hạ Chiêu vương hơi ngượng ngùng.
Hiện tại hắn muốn tìm Triệu Minh giúp đỡ, nếu mình không đống ý nữa chỉ e là rất khó giải thích.
“Nơi ở của Triệu Minh, trẫm cũng không rõ, nhưng Thần Vương nhất định biết.
Được rồi, Trẫm đã hiểu ý của ngươi rồi.
Trẫm sẽ nhanh chóng tìm được Thần Vương, để hắn đưa Triệu Khương Lan tới đây càng sớm càng tốt.”
Thế nhưng chờ Chiêu Vũ đế phái người đến Thần Vương phủ hỏi, mới biết Mộ Dung Bắc Uyên đã bị tiếng đàn của Tô Đường đầu độc, mê mẩn tâm trí, hiện tại đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Hắn ta nhíu mày: “Biết rồi, vậy chờ cho Thần Vương tỉnh lại sau đó bảo hắn nhanh chóng tiến cung để gặp Trẫm.”
Tần Khâm cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, còn người bên trong phải xử trí như thế nào?”
Chiêu Vũ đế mím môi: “Tạm thời đưa nàng ta đến Kinh Triệu phủ nhốt nàng ta vào đại lao, ngươi nhìn chuẩn bị một ít thức ăn đưa tới cho nàng ta, mạng sống của nàng ta trước tiên hãy giữ lại.”
Tần Nghiên vội vàng đồng ý.
Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa đó, rồi chỉ quay đầu phân phó cho Tần Khâm: “Hồi cung!”
Sau lúc hoàng hôn, Mộ Dung Bắc Uyên mới mơ màng mở mắt.
Hắn ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt lộ ra sự hoang mang.
Lúc trước không phải ở trong khu rừng đằng sau cầu Minh Nguyệt sao, sao bây giờ lại về đến Vương phủ rồi?
Còn nữa, đầu của hắn rất đau, giống như bị vật gì đánh vào vậy.
Nghe được trong phòng ngủ có tiếng động, Đông Diêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi! Hôm qua lúc ngài được quản gia Chu đưa về, thật sự đã dọa chết thuộc hạ rồi.”
“Quản gia Chu? Chu Khiết đi tìm bổn vương?”
“Đúng vậy, hôm qua quản giaChu đã theo sự dặn dò của ngài đến Sơn Vương Phủ báo cho Sơn Vương điện hạ biết, trùng hợp là Sơn Vương điện hạ đã mơ thấy chuyện có liên quan đến hung thủ, trong giấc mơ, nữ nhân kia đã dùng tiếng đàn để điều khiển tâm trí của con người, quản gia Chu lo lắng cho sự an nguy của ngài nên đã dẫn theo binh lính đi đến, may mà kịp thời cứu được người.”.
ngôn tình tổng tài
Dường như Mộ Dung Bắc Uyên cũng có chút ấn tượng mờ nhạt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy giống như một giấc mơ dài vậy: “Gọi Chu Khiết đến đây.”
Chu Khiết vội vàng chạy tới: “Điện hạ!”
“Đêm qua là ngươi đã cứu được bổn vương đúng không? Ngoại trừ ngươi ra thì từng có người khác đi qua đó không?”.