Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1937


“Không phải, không phải như thế.”
Mộ Dung Bắc Uyên bước lên, nắm thật chặt tay của Chiêu Vũ đế: “Phụ hoàng, người là thiên tử, xử tử ai cũng là do nghiệp lớn của xã tắc.

Ở vị trí của người, mọi điều đều là vì chính trị, làm gì có chỗ nào sai.”
Chiêu Vũ đế hơi run rẩy giơ cánh tay lên: “Uyên nhi, con đi truyền lệnh của trẫm cho Giới Luật Tư chuẩn bị một ly rượu độc, đưa đến Kinh Triệu phủ.

Trẫm có thể vì tư tình mà dung túng cho nàng ấy, nhưng không thể không quan tâm đến Sát của Hải Nhi.

Cho nên lúc này đây, trẫm sẽ không còn hạ thủ lưu tình nữa.

Đi đi!”
Mộ Dung Bắc Uyên chua xót, nặng nề đồng ý: “Được rồi, nhi thần sẽ theo sự an bài của người.”
Sau khi Giới Luật Tư chuẩn bị xong rượu độc đã thông báo với Mộ Dung Bắc Uyên trước tiên.

“Điện hạ, khi nào đưa vật này cho Kinh Triệu phủ thì thích hợp?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến phản ứng của Chiêu Vũ đế thì hiểu được, nữ nhân kia đối với Chiêu Vũ đế quan trong đến cỡ nào.


Tự tay ban chết cho người mình từng yêu, hắn ta không thể không đau khổ.

“Đưa rượu độc cho bổn vương, bổn vương tự mình mang sang.”
Tối đó hắn không thấy người kia, chỉ nghe thấy tiếng đàn trước, cho nên vẫn chưa thấy được dung mạo thật sự của nữ nhân kia.

Sau này gặp được, cũng là lúc tinh thần không được sáng suốt, không hề có ấn tượng.

Bây giờ đi vào trong đại lao, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của đối phương.

Mặc dù có thể nhìn ra nàng ta tuổi tác đã cao, những ngũ quan vẫn rất đẹp, có thể phân biệt rõ vẻ đẹp nhẹ nhàng lúc còn trẻ.

Tô Đường thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến thì nheo mắt lại.

“Nếu ngươi có ý định muốn ta khai ra tung tích của quận chúa kia vậy thì không cần phải phí lời.

Ta sẽ không nói đâu, người đó chết là vì ngươi, chắc chắn ngươi phải gánh vác khoản nợ sinh mệnh này.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng cười: “Quận chúa Minh Châu đã được tìm thấy rồi, hoàn toàn không cần ngươi phải mở miệng.”

“Không thể, ngươi muốn lừa bịp ta?”
“Hôm qua, ta đã phát hiện ra nàng ấy trong một hang động.

Ngoại trừ việc nàng ấy hơi gầy đi thì cũng không có điều gì đáng lo ngại, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi.”
Tô Đường hung dữ trừng mắt nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên một bình rượu độc trước mặt nàng ta.

Hắn tự tay rót một ly đầy: “Đây là rượu độc mà phụ hoàng đã sai người chuẩn bị cho ngươi.

Ngươi uống rồi, có thể không đau khổ mà rời khỏi trần gian, dung nhan vẫn còn rất đẹp, bằng không những biện pháp khác chưa chắc đã nhân từ được như vậy.”.

Cập nhật truyện nhanh tại -- TR UМtruyen.

мE --
Tô Đường chăm chú nhìn ly rượu trong tay hắn một lúc lâu, không hiểu sao đột nhiên lại nở một nụ cười.

“Thế nào, ta còn phải cảm ơn hắn đã ban cái chết cho ta mà còn để lại cho ta một ít thể diện hay sao?
Nhân từ, buồn cười thật, phụ hoàng tốt của ngươi, thật đúng là một người có lòng tư bi mà!”
“Bổn vương biết rõ, ngươi oán hận năm đó phụ hoàng đã tuyệt tình với ngươi, điều đó thật sự đã làm lầm lỡ cả cuộc đời ngươi, ở chỗ này, ta thay phụ thân nói với ngươi một câu xin lỗi.

Nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận rằng người là một vị hoàng đế tốt, tiên đế lúc còn nắm quyền, tình hình rối loạn, đám sói lang rình rập xung quanh, là phụ hoàng đã dành hết sức lực trấn áp khắp nơi để đổi lấy gần hai mươi năm quốc thái dân an.

Những đau khổ mà người đã trải qua, so với ngươi cũng không ít hơn là bao.”.

Bình Luận (0)
Comment