Lưu công công hài lòng rời đi, để lại một đám người đứng đứng ngây ngốc ở giữa sân.
Trữ quốc công cũng không còn để ý đến sự có mặt của mọi người, giật lấy thánh chỉ nhìn lại, tức giận đến mức suýt ngất đi!
Ông ta tức giận ném mạnh thánh chỉ vào người Liên Tư Thành:
“Con điên rồi sao, tự nhiên chủ động từ quan, còn nói vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện triều chính, đây đúng là chuyện vớ vẩn!”.
Sắc mặc Liên Tư Thành vẫn như cũ mà âm trầm:
“Phụ thân, đây là ý của Hoàng Thượng”
“Sao lại là ý của Hoàng Thượng, trong tay con cầm quân quyền, cho dù có bắt con phải giao hổ phù trong tay ra, con không chịu giao, hắn cũng không có cách nào!”
Những lời này của trữ quốc công thật ngông cuồng, trừ trước đến nay, ông ta ở trong triều một tay che cả bầu trời, Chiêu Vũ đế cũng không có khả năng làm gì ông ta.
Huống hồ Liên Tư Thành chiến công hiển hách, thủy quân đông nam nằm dưới tay hắn, đối với hắn nhất định một lòng trung thành.
Cho dù là thiên thử muốn thu lại quyền hành, đầy tớ phía dưới cũng sẽ không ngồi yên mà đứng lên đòi lại công đạo.
“Phụ thân, trước hết cha mời mọi người về hết hãng, con có chuyện muốn bàn bạc với cha”.
Nghe thấy Liên Tư Thành nói như vậy, đám khách khứa cũng không dám ở lại lâu, vội vàng cáo từ rồi về.
Mộ Dung Bắc Quý nhất định không chịu đi, hắn giữ chặt lấy tay Liên Tư Thành: “Cậu, rốt cuộc có chuyện gì thế này, có phải phụ hoàng đã nói gì với cậu không?”
Liên Tư Thành: “Hoàng Thượng đã biết rõ chuyện năm đó của Tùng Gia Lĩnh. Không chịu chiêu cáo thiên hạ ta phạm trong tội đã là một khai ân lớn”.
Trong lòng trữ quốc công không khỏi kinh sợ.
Lúc ấy Mộ Dung Bắc Quý còn nhỏ, cũng không biết thực hư mọi chuyện thế nào cho nên có chút mơ hồ.
Trữ quốc công muốn mở miệng nói gì đó, chợt nghe thấy Liên Tư
nh thở dài: “Hoàng Thượng trong tay có chứng cứ xác thực, nếu như thật sự công bố ra ngoài, con sợ sẽ bị ngàn vạn quân dân sỉ báng đến chết, chứ đừng nói đến chuyện giữ phù hổ của thủy quân đông nam”
Một chủ soái lại coi rẻ tính mạng của binh lính, căn bản không có khả năng nắm binh quyền.
Chiêu Vũ đế cũng biết được điều này mới khiến cho Liên Tư Thành sợ hãi mà giao binh quyền.
Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy dáng vẻ của ông nội, chỉ biết sự tình khó có chuyển biến, lập tức cuống lên.
“Ngoại công, vậy bây giờ phải làm gì, phụ hoàng liệu có bởi vì tức giận. chuyện của cậu mà giận chó đánh mèo không”
Trữ quốc công siết chặt nắm tay lại, liếc mắt nhìn hắn: “Hoảng cái gì, người của chúng ta trải rộng khắp triều đình.
Phụ Hoàng con muốn ổn. định giang sơn, nhất định sẽ không có lá gan đụng đến ta. Chỉ cần ngày nào ngoại công còn ở đây, ai dám đụng đến mẫu phi con.”
“Thần nào, thì ra phụ hoàng đã tra ra chuyện năm đó, bảo sau lúc trước cẩm túc mẫu phi, sau đó phụ hoàng chưa bao giờ đến điện của mẫu phi ngủ lại qua đêm. Gần đây ngoại công rõ ràng không có động thái gì, phụ hoàng lại luôn dùng thái độ lạnh lùng mà đối đáp lại”
Ánh mắt trữ quốc công càng lúc càng lạnh lẽo
Trong vương phủ, Triệu Khương Lan lần thứ ba nhìn thẳng vào Mộ Dung Bắc Hải, nói: “Huynh mau nâng lên một lần nữa cho ta xem”.
Bởi vì kích động, giờ phút này nàng cách Mộ Dung Bắc Uyên rất gần, khuôn mặt cũng sắp chạm vào lòng bàn tay của hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy vậy, liền dùng tay kéo cổ áo đằng sau của nàng, kéo nàng đến ghế rồi ấn nàng ngồi xuống, nói:
“Kinh ngạc cái gì, không phải là tay của Tam ca có thể cử động lại thôi sao, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy.”
Triệu Khương Lan a lên một tiếng: “Kếu cái gì” “Không phải là tay của Tam ca đang cử động thôi sao”, suốt hai năm hắn đã không cử động, lần trước cũng chỉ có hai ngón tay cử động, hiện tại là cả bàn tay!”
Trên mặt Mộ Dung Bắc Hải cũng hiện lên sự vui vẻ, tay hắn vậy mà có thể cử động.
Bởi vì tay của hắn đã bị liệt quá lâu, cho dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể cầm được chiếc đũa, vậy mà vừa rồi tay hắn lại cử động, cổ gắng một chút liền có thể gặp được đồ ăn.
Chỉ cần như vậy đã khiến cho người ta cảm thấy vui sướng rồi.
Dù sao chỉ cần luyện tập chăm chỉ một chút là nửa người trên của hắn có thể cử động.
Nhìn thấy dáng vẻ cười tươi của Triệu Khương Lan, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải liền cảm thấy ấm áp. Tất cả đều là công lao của nàng.
Nàng giống như mặt trời nhỏ đột nhiên chiếu sáng cho sinh mệnh của hắn, khiến góc âm u nhất trong hắn trong nháy mắt liền trở nên tươi sáng.
Giống như phúc tinh của hắn.