Thấy Mộ Dung Bắc Uyên lẳng lặng nhìn nàng, Triệu Khương Lan lộ ra dáng vẻ xấu hổ: “Không phải ta không muốn”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu, kéo nàng vòng trong lòng: “Vậy ngủ đi, bổn vương sẽ không làm gì”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như không tiếng động mà trấn
Triệu Khương Lan cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi, mí mắt chậm rãi cụp xuống.
Vừa mơ vừa tỉnh, nàng giống như nghe được có người thấp giọng hỏi một câu: “Khương Lan, trong lòng nàng có ta không?” Không ai trả lời.
Ngày tiếp theo, cả triều đình đều biết tin tức Liên Tư Thành giao binh quyền cho Hoàng Thượng.
Việc lớn như vậy đã làm chấn động vua và dân, trong nhất thời tâm tình của không ít người thay đổi.
Trữ quốc công thật đúng là một diễn viên xuất sắc, mới tối hôm trước tức giận đến hận không thể vác kiếm vào cung, sáng sớm hôm nay trên mặt đã hiện lên bộ mặt ôn nhu cùng tử tế.
Nghe thấy xung quanh ai lấy đều thấp giọng bàn tán, sắc mặt hắn. không có lấy nửa điểm khó chịu. Xin hãy đọc truyện tại ++ T R Ù M t r u y ệ n . co m ++
Thậm chí còn có thể mở miệng nói nói cười cười với người bên cạnh, hoàn toàn khiến người khác không nhìn ra có điểm nào không thích hợp.
Hắn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng những người khác lại không thể bình tĩnh như vậy.
Liên tư Thanh bị phế chức, vị trí chủ soái thủy quân đông nam còn trống chính là một miếng thịt béo bở.
Hiện tại hổ phù bị Chiêu Vũ để thu lại, nhưng nhất định sẽ rất nhanh mà trao cho một người khác.
Thiên tử dùng chiêu không dùng quân, Giang nam là một mảnh đất đông đúc và phát triển, cũng không biết miếng thịt béo bở này sẽ rơi trúng đầu ai.
Hiện tại, lạ Tước hãn còn ở kinh thành, nghe nói về chuyện của Liên Tư Thành thì có chút kinh ngạc.
Năm đó hắn đã nhìn ra tham vọng mạnh mẽ như dã thú của hắn, trong lòng biết cho dù hắn có bệnh đến chết cũng sẽ nhất quyết không giao ra binh quyền.
Nhất định là trong tay Chiêu Vũ để nắm được nhược điểm của hắn, mấy năm nay hai nước không có giao tranh, căn bản sẽ không xảy ra chiến sự, vậy vì sao Liên Tự Thành lại đắc tội thiên tử.
La Tước dường như có dự cảm gì đó, chuyện này không lẽ có liên quan đến Tùng Gia Lĩnh.
Hắn không phải người có tính tình điềm đạm, sau khi bãi triều Chiêu Vũ để một mình nói chuyện với hắn, hắn liền đem những nghi hoặc trong lòng ra hỏi.
“Hoàng Thượng, vị thần cả gan hỏi một câu, tại sau Liên Tư Thành tướng quân lại đột nhiên từ quan?”.
Chiêu Vũ đế nhìn hắn sâu vào mắt hắn, sau nhiều năm, quân thần liền. ăn ý hiểu nhau.
Lạ Tước luôn bất hòa với Liên Tư Thành, hắn biết rõ, nguyên nhân là do trận chiến với Tùng Gia Lĩnh.
Đó là cái gai trong lòng La Tước mà không thể nhổ xuống được, chỉ sợ nó mãi mãi cũng không thể quên được.
Năm đó Thiết Ngô Quân là một tên phản đồ, người đã từng giam giữ một tên trung úy để phỏng vấn, còn nhớ rõ không?”
La Tước giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu. “Sợ rằng người đã hiểu nhầm, năm đó mọi chuyện đều là Liên Tư Thành giở trò”.
Hắn nhắm mắt lại, chậm lãi thở hắt ra một hơi.
“Chuyện cụ thể thể nào, trẫm không muốn nhắc lại. La Tước, năm đó ngươi không có sai, hãy để mọi chuyện trôi qua đi”
La Tước cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất, không nói một lời, cũng không biết hiện giờ hắn đang nghĩ gì.
Chiêu Vũ để lại đứng lên, nghĩ đến một việc khác: “Trẫm nhớ rõ, nhà người còn có một muội muội, hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?”.
Thấy Chiếu Vũ để đột nhiên đổi chủ đề, La Tước khẩn trương trả lời.
Thưa Hoàng Thượng, muội muội thần mười bảy tuổi”.
“Mười bảy tuổi? Cũng tới tuổi nên duyên vợ chồng rồi, ngươi là huynh trưởng lại không làm tấm gương tốt cho muội muội, sao đến giờ vẫn một mình, không biết tìm một người vợ chăm sóc cho mình sao.”
Vẻ mặt La Tước đạm mạc, tỏ rõ thái độ không quan tâm đến chuyện nữ nhân:
“Thần hàng năm đều ở bên ngoài, ở không cố định, cưới thê tử cũng chỉ khiến nàng sống cuộc đời vắng bóng phu quân”