Triệu Khương Lan hỏi: “Huynh thì sao, huynh nghi ngờ từ khi nào".
Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ sở: "Ta sớm đã biết rõ trong lòng của nàng ta không có ta, lấy nàng ta chẳng qua là vì trả ơn. Người nàng ta thích là lão Ngũ, ta trước giờ đều luôn biết điều đó."
Lúc này Triệu Khương Lan hoàn toàn kinh ngạc. Hắn rõ ràng biết được Thẩm Hi Nguyệt thích người khác nhưng vẫn dám lấy, cũng rộng lượng thật. Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Triệu Khương Lan, hắn chỉ đành giải thích. | *Thẩm Hi Nguyệt mặc dù thích lão Ngũ, nhưng vẫn rất sợ Lan Quý Phi. Nàng ta trong lòng biết rất rõ, cỏ Lan Quý Phi canh giữ thì cho dù là Trực Phi thì lão Ngũ cũng sẽ không lấy nàng ta. Nhưng hồi đó, nàng ta đã cứu ta, ta thân thiết hơn với nàng ta, đến tuổi dựng vợ gả chồng thì nàng ta nói thích ta, muốn gả cho ta, thế là ta đã đồng ý. Mẫu phi của ta lại thuộc tính cách không quan tâm đến chuyện gì cả, chỉ cần ta muốn thì bà sẽ không ngăn cản, cho nên chuyện này đã được quyết định như vậy”.
“Hơn nữa, lúc đó trên bữa tiệc cung đình, nàng nói ta sàm sỡ nàng. Phụ hoàng vì thể diện của Triệu gia nên bắt ta nhất định. phải lấy nàng, ta không thích bị uy hiếp nên rất không bằng lòng. Vì để chọc tức nàng, mới có tinh tỏ ra coi trọng Thẩm Hi Nguyệt hơn."
Triệu Khương Lan chớp mắt thẹn thùng, kéo lấy ống tay của hắn: “Xin lỗi mà, ta sai rồi" “Không cần xin lỗi" Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy ngón tay của nàng: “Đánh bừa mà trúng, thật tốt”.
Triệu Khương Lan lúc này mới hiểu tại sao Mộ Dung Bắc Uyên tỏ ra thích Thẩm Hị Nguyệt như vậy nhưng sau khi nạp nàng ta làm Trắc Phi thì không hề động đến nàng ta, thậm chí không có hành động quả thân mật.
| Những gì hắn làm, chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ nàng ta dưới đôi cánh của mình, cho nàng ta một danh xưng cao quý, nhưng trên thực tế, cũng mang lại cho nàng ta đủ sự tôn trọng và tự do.
Trong lòng nàng ta có người khác, hắn không vạch trần càng không gượng ép. Không ngờ rằng, hắn toàn tâm toàn ý trân trọng nàng ta như vậy, để đổi lại "độc tình” mà nàng ta đã hạ cho. Như thế cũng thật khổ quá.
Triệu Khương Lan dựa vào vai hắn: “Nhưng mà, người đã cửu huynh lúc trước thực sự là Thẩm Hi Nguyệt sao, ta cảm thấy theo tính cách tàn nhẫn của nàng ta, làm sao lại làm chuyện tốt bụng như vậy”.
“Có lẽ là không sai đầu. Ta bị con rắn độc cắn liền hôn mê mấy ngày trời, sau khi tỉnh lại muốn kiếm ân nhân cứu mạng, tất cả những người trong cung đều nói người đó là nàng ta. Ngoài ra cũng không có ai nhận phần công lao đó, nàng ta sẽ không dám nói dối chuyện này đâu”
Nàng chỉ đành nói: “Thẩm Hi Nguyệt khi còn nhỏ cũng khá tốt bụng, nhưng sau khi lớn lên thì lệch lạc rồi.” | Nghĩ đến đây, nàng lại tò mò hỏi: “Nhưng mà, hồi nhỏ chúng ta có từng gặp qua nhau không, ta không còn nhớ rõ nhiều chuyện về lúc nhỏ nữa”
“Đã từng gặp qua rồi” Mộ Dung Bắc Uyên lớn hơn nàng vài tuổi, nên trí nhớ cũng sẽ tốt hơn. “Lúc nàng còn rất nhỏ, sau khi gặp ta thì nàng đã thích đi theo sau lưng ta, giống như một cái đuôi nhỏ vậy”. Hắn lúc đó cảm thấy phiền phức, luôn cảm thấy tiểu cô nương không e dè, không có một chút phép tắc nào cả.
Nhưng bây giờ nghĩ đến lại cảm thấy tuyệt vời trong lòng: “Tuy nhiên, nàng nhỏ như thể đã biết bám lấy ta, chắc chắn là rất thích ta rồi nhỉ. Nếu không thì nhỏ như thế đâu nào biết làm nũng, giả vờ ngu ngốc, rõ ràng là tình cảm chân thật”
Triệu Khương Lan bị giọng điệu không biết xấu hổ của hắn làm cho nghẹn họng, nhưng nàng thực sự không nhớ gì cả. Như thể sau một lần bị bệnh thì quên đi rất nhiều chuyện vậy.
Mặc dù nàng không phải là nguyên chủ, nhưng suy cho cùng thì đã bỏ lỡ những ký ức của nguyên chủ còn nhỏ, nên khó tránh cảm thấy đáng tiếc.
| Cả hai người lại bất giác dựa vào nhau một hồi rồi hắn mới đứng dậy một cách lưu luyến không rời: “Ta phải đi Lạc Hương các rồi”. | Thái độ bây giờ của hắn khang khác, mỗi khi nhắc đến di Lạc Hương Các thì đều như thể đang làm nhiệm vụ vậy, rất miễn cưỡng.