Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 299

Sau đó, từ từ hướng lên trên, Mộ Dung Bắc Uyên hôn lên đôi môi anh đào của Triệu Khương Lan. Mang theo niềm vui đau thấu xương, mỗi một lần, đều khắc sâu vào ký ức của người ta.

Mộ Dung Bắc Uyên đã có kinh nghiệm, hắn điểm vào thiên huyệt của mình, có thể ngăn chặn được một chút đau đớn.

Mặc dù điều này sẽ khiến máu không được lưu thông, nhưng nó lại có thể làm giảm bớt phần nào đau đón.

Dục vọng hiện trong ánh mắt của hắn quá mạnh liệt, như là nước suối tuôn ra ngoài.

Trái tim đã được tẩy rửa của Triệu Khương Lan cảm thấy rung động.

Có lẽ là vì nước quá ấm, nên nỗi sợ hãi ban đầu của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Nhìn dáng vẻ chịu đựng của Mộ Dung Bắc Uyên, nàng cảm thấy hơi mềm lòng. “Huynh thực sự có thể chịu được loại đau đớn này?”

Nếu nàng đã hỏi như vậy, thì chắc sẽ không từ chối.

Cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, cọ cọ vào xương quai xanh của nàng như một con chó trung thành, chỉ muốn được sung sướng. “Có thể chịu đau được, nhưng không thể chịu được sự quyến rũ vô biên của vương phi.”

Triệu Khương Lan giả vờ cắn hắn một cái, nhằm hai mắt lại: “Vậy thì làm đi.”

Lần này Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận hơn nhiều so với lần trước.

Sau một trận mây mưa, trên lưng của hắn xuất hiện bảy tám vệt đỏ.

Nàng chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi, mồ hôi này hoà với nước nóng, đã không thể phân biệt được. Mộ Dung Bắc Uyên muốn đưa nàng ra ngoài lau người cho nàng, nhưng vừa rồi hắn đã dùng quá nhiều sức.

Huyệt vị bị điểm vừa rồi cũng dần dần được giải, một đợt đau đớn mới ập đến, dày vò đến mức hắn không đứng lên nổi.

Bắp đùi của Triệu Khương Lan còn hơi đau nhức, nàng lười biếng ngả người ra sau chờ hắn ôm.

Nhưng khi vừa nhìn thấy sắc mặt không tốt của hắn, đã bật người dậy ngay, vội vàng lau khô người và mặc y phục vào, sau đó mới đến đỡ hắn ra ngoài. “Không sao chứ? Đi nằm nghỉ một lúc nhé?”

Mộ Dung Bắc Uyên bĩu môi tỏ vẻ khổ sở: “Đáng lẽ bản vương phải hầu hạ nàng, bây giờ lại ngược lại, vất vả cho nàng rồi.”. Ngôn Tình Ngược

Triệu Khương Lan cười lờ đi: “Không sao. Ta, ta không mệt lắm.”

“Vậy là bản vương chưa làm việc đủ chăm chỉ rồi.” Mặc nàng đỏ bừng lên, trừng mắt lườm hằn: “Đừng được tiện nghi còn khoe mã.”

Hai người mệt mỏi nằm trên giường, Triệu Khương Lan dùng ngón tay xoa xoa chỗ đau giúp hắn. Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng ôm nàng: “Xin lỗi, đã làm nàng lo lắng. “Huynh không cần phải xin lỗi, người nên nói xin lỗi là người đã hại huynh.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, hôn lên tóc mai của nàng: “Nhất định ta sẽ khỏi bệnh, cho dù là vì cho nàng một người trượng phu khoẻ mạnh, thì ta cũng sẽ khá hơn. Ta hứa với nàng.”

Trái tim của Triệu Khương Lan cảm thấy ấm áp.

Cảnh thân mật tột độ vừa này hiện ra trước mắt nàng, nàng bất giác ý thức được, người nằm bên cạnh mình, chính là người trượng phu thực sự của nàng trong kiếp này.
Bình Luận (0)
Comment