Triệu Khương Lan cảm thấy hơi ngứa, vươn tay bắt lấy nhánh hoa: "Vương gia đây là làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười: "Nhìn nàng không vui, nên muốn dỗ nàng vui ve."
Nàng ồ một tiếng: "Vương gia làm sao biết ta không vui?”
"Vương phi có lẽ không biết, bản vương biết coi số mạng. Hôm nay bản vương tính ra, Vương phi đánh nhau với người cùng nghề, thiếu chút nữa bị người tổn thương, đúng không?”
Triệu Khương Lan liếc hắn: "Tình báo của Vương gia thật nhanh chóng”
Mắt hắn thấy một tấm thiệp trên bàn, liền mở ra nhìn, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Hoa trà yến? Đây là thiệp mời của nhà họ Liên sao? Nàng định đi sao?”
Nàng ừ một tiếng: "Đi!”.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe nàng nói như đinh đóng cột, biết là nàng ôm ý xấu chuẩn bị gây chuyện rồi.
Hắn ho nhẹ một cái: "Nếu không thì chúng ta đừng đi. Loại yến hội nhàm chán này có gì vui, trà và điểm tâm trong tiệc còn không ngon bằng đầu bếp trong vương phủ làm".
Thấy nàng bất vi sở động, Mộ Dung Bắc Uyên lại bổ sung: "Vị Liên phu nhân kia cùng Thẩm Hi Nguyệt quan hệ tốt, bối phận của nàng ta lại là tiểu thẩm của lão Ngũ, ta sợ nàng không ứng phó được".
Lời này của Mộ Dung Bắc Hải thực sự là độc nhất vô nhị.
Triệu Khương Lan cười khúc khích, nghĩ thầm phu quân của nàng cuối cùng cũng cũng biết quan tâm nàng.
"Yên tâm đi, ta không có việc gì. Vả lại, nếu như ta xảy ra chuyện gì, huynh sẽ không bao che cho ta sao?"
Mộ Dung Bắc Uyên cúi người nhìn nàng, nhịn không được sờ sờ mặt nàng: "Đúng thế, dù nàng gây ra chuyện gì, bản vương đều sẽ nghĩ biện pháp thay nàng giải quyết tốt”.
"Nhưng mà thần thiếp nhớ kỹ, trước đây thần thiếp gây chuyện, Vương gia đều khohắn tay đứng nhìn, nhiều lần còn đổ dầu vào lửa mà. Giờ lại thay đổi như thế, chẳng lẽ là bởi Trắc phi để cho ngài triệt để thất vọng rồi nên ngài liền đem sự yêu thích với nàng chuyển hết đến trên người ta sao?".
Hắn không vui mà liếc nàng: "Ta tốt với nàng có liên quan gì đến người ngoài chứ? Trước kia là bản vương không hiểu chuyện, xin bồi tội với Vương phi, cũng mong Vương phi đại nhân có đại lượng, không so đo với tiểu vương”
Triệu Khương Lan cười đến không dùng được, nhịn không được hôn một cái lên cằm hắn.
Hắn xen vào như vậy khiến tâm tình của nàng quả nhiên sảng khoái. Ba ngày sau, chính là thời gian dự tiệc.
Triệu Khương Lan cố ý để Sở Sở cùng Hồng Mai thay nàng chuẩn bị một chiếc áo choàng thêu màu xanh ngọc, bên trên thêu đồ án phi nhận bằng kim ti ngân tuyến, thoạt nhìn ung dung đại khí.
Hôm nay nàng trang điểm tương đối đậm, so với trang điểm trang nhã như thường ngày lại càng thêm vài phần quý khí trì trọng.
Sở Sở vốn chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức vàng kim có tua nhỏ.
Nhưng Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút: "Bộ trang sức huyết ngọc trước đây Vương gia bảo người làm ở đâu, dùng bộ đó đi."
Sở Sở bất ngờ nhìn nàng một cái: "Vương phi, không phải người nói nhìn thấy bộ trang sức kia liền mất hứng, sẽ luôn nhớ tới mâu thuẫn lần trước cùng Vương gia nên bảo nô tỳ cất đi, không chịu đeo sao?"
"Nhưng bây giờ bổn cung cùng Vương gia hòa hảo rồi, còn tính cách tính toán của Thẩm Hi Nguyệt lại khiến Vương gia chán ghét mà vứt bỏ, ta có gì phải quan tâm nàng ta nghĩ thế nào. Hơn nữa, vật kia vốn là Vương gia cố ý chuẩn bị cho bổn cung, không ngờ lại bị kẻ tự mình đa tình ngăn chặn, ta sao có thể vì loại người không nên hồn đấy mà chà đạp bảo bối được."
Sở Sở vừa nghe liền nở nụ cười.
Triệu Khương Lan bằng lòng mang bộ huyết ngọc kia, chứng minh nàng đã không còn quan tâm chuyện xảy ra trước đó.
Nghĩ như vậy, Vương gia cùng Vương phi lại càng thêm xứng đôi rồi!. ngôn tình hay
Hôm nay, Mộ Dung Bắc Uyên vừa hạ triều liền vội vàng chạy về nhà, sợ về trễ thì Triệu Khương Lan đã xuất môn.
Hắn vừa trở về liền thấy một bóng dáng xinh đẹp trong viện.
Đợi đến gần, đầu tiên là hắn ngửi được một luồng hương thơm, khi nhìn đến eo nhỏ xinh của nữ nhân phía trước, hắn liền có chút phân thần.
Triệu Khương Lan nghe thấy âm thanh liền quay lại, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy khuôn mặt nàng, trong lòng nhịn không được dâng lên kinh hỉ.