Trắc phu nhân vừa gây chuyện ầm ĩnày suýt chút nữa muốn đập đầu vào tường vì xấu hổ.
Triệu Khương Lan thật sự không tranh cãi với nàng ta mà chỉ làm cho nàng ta mất thể diện cả trong lẫn ngoài mà thôi.
Còn vì sao có vài người ra mặt nói chuyện giúp nàng ta ư? Bởi vì chỉ có vài tiểu thiếp được sủng ái nên mới được đến đây thôi. Hầu hết ở đây đều là những thế tử được nam nhân cưới hỏi đàng hoàng về nhà.
Thần Vương phi đã nói sai sao?
Đương nhiên là không sai. Cho dù là tiểu thiếp được sủng ái thì làm sao có thể so sánh được với thê tử chứ. Đúng là cực kỳ buồn cười.
Cho nên mặc dù lời nói của Triệu Khương Lan khá thô lỗ, nhưng nó đã nói lên tiếng lòng của hầu hết mọi người ở đây.
Đáng đời.
Nên bởi vậy mà vẻ mặt của Thẩm Hi Nguyệt hoàn toàn không nên được tức giận.
Nàng ta siết chặt cái chén, gần như là dùng hết sức để nhịn xuống không ngẩng đầu lên nhìn Triệu Khương Lan.
Nếu không nàng ta không thể đảm bảo rằng ánh mắt của mình có thể đâm chết Triệu Khương Lan. Là khuê mật của Thẩm Hi Nguyệt nên đương nhiên là Lâm Gia Uyển không đành lòng để nàng ta bị chế giễu như vậy.
Tuy Triệu Khương Lan là Vương phi nên có lẽ thỉnh thoảng có thể được Thần Vương ưu ái. Nhưng sự ưu ái này chắc chắn chỉ là thoáng qua mà thôi.
Vì dù sao thì Thẩm Hi Nguyệt có ơn với Thần Vương, còn có tình nghĩa ở thời niên thiếu nên làm sao người ngoài có thể so sánh được chứ?
Cho nên Lâm Gia Uyển vội vàng lên tiếng giải vây, cố ý thay đổi chủ đề của câu chuyện.
"Theo thông lệ, hàng năm, trong hoa trà yến chúng ta đều phải viết chữ để mở vận may. Bây giờ khách nhân cũng đã đến đông đủ rồi, chúng ta nên chính thức bắt đầu đi"
Chuyện này tức là để cho người chủ trì của buổi tiệc viết chữ. Viết vài câu có ý nghĩa may mắn trên một tờ giấy đỏ dài, sau đó dán tờ giấy đỏ đó lên cửa chính với mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn và làm gì cũng được như ý.
Đây cũng được coi là một buổi lễ cầu phúc riêng cho vương triều Thịnh Khang của các tài nữ ở trong kinh thành.
Nhưng dòng chữ này cũng phải thật đẹp đẽ, vì nó được dùng để cầu phúc nên đương nhiên nét chữ phải cực kỳ tinh tế.
Nếu người viết không hiểu biết về văn chương và thư pháp thì sẽ mời một tài nữ có hiểu biết về thư pháp nhất để viết.
Nói chung, dòng chữ viết trên cửa nhất định phải thật xinh đẹp.
Đương nhiên, Lâm Gia Uyển sẽ không phải là người không thông thạo thư pháp..
Ngược lại, lý do mà nàng ta được chọn trở thành thái tử phi là vì nàng ta nổi tiếng là rất tài năng.
- Ít nhất là giỏi hơn nhiều so với các quý nữ cùng tuổi ở trong kinh thành.
Sau vài câu khiêm tốn và nhún nhường, Lâm Gia Uyển cười ngượng ngùng và cầm bút lên.
"Nếu các phu nhân muốn để cho Gia Uyển viết thì Gia Uyển sẽ cố gắng hết sức”
Nói xong, nàng ta viết hai câu lên tờ giấy đỏ: "Thiên thu vạn đại, Thịnh Khang hồng phúc”.
Vốn dĩ Lâm Gia Uyển rất tự tin vào chữ viết của mình, và đang chờ những người xung quanh khen ngợi.
Nhưng không ngờ rằng những nữ nhân khác còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe thấy Thần vương phi che miệng cười một tiếng.
Người có tại đều có thể nghe ra được tiếng cười kia nồng nặc sự chế giễu và mỉa mai.
Sắc mặt của Lâm Gia Uyển biến đổi, sau đó cố gắng kìm nén cảm xúc của mình mà hỏi.
"Tại sao Vương phi lại cười?"
“À” Triệu Khương Lan lắc đầu: “Chữ viết tay này của phu nhân đúng là đã cố gắng hết sức rồi”
Cái gì cơ?
Lâm Gia Uyển thật sự muốn bùng nổ, Triệu Khương Lan nói thế là có ý gì vậy?
Nói nàng ta đã cố gắng hết sức rồi nghĩa là nói chữ viết của nàng ta xấu sao?
Nàng chỉ là một người ngu ngốc thì biết cái gì chứ? Vậy mà lại dám giẫm đạp tài năng của nàng ta.
Dù tự nhủ bản thân phải cố gắng nhẫn nhịn nhưng trên mặt Lâm Gia Uyển đã tràn đầy sự lạnh lùng băng giá.