Triệu Khương Lan nghe những lời này, trong lòng đột nhiên ấm áp.
Không ai là không thích những lời nói ngọt ngào, đặc biệt là những lời tốt đẹp từ miệng của nam nhân đẹp trai như vậy.
Cảnh đẹp ý vui, tiếng du dương êm tai.
Nàng khúc khích cười, bị hắn một tay ôm vào trong ngực.
Mộ Dung Bắc Uyên ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc nàng, nhịn không được nghiêng người hít sâu vài cái.
Bộ dạng này nhìn có vẻ, hắn ta đối với nàng có chút ý lại và quyến luyến.
“Vương Phi, trong lòng nàng có ta, có phải không?”
Triệu Khương Lan thò đầu ra khỏi vòng tay hắn, nàng tỉ mỉ nhìn chằm chằm hẳn một lúc.
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nhìn có chút khẩn trương, nhưng vẫn cố giả vờ hung hãn nắm cằm nàng.
“Trả lời mau, nếu không ta liền cưỡng hôn nàng.
Nàng cười một cái: “Não của ngài đang nghĩ lung tung gì vậy, ngài là phu quân của ta, trong lòng ta sao lại có thể không có ngài chứ?”
“Ta biết ngay mà.” Hắn cuối cùng cũng hài lòng, dùng lực với nàng cũng nhẹ hơn một chút.
Lần này hôn lên lông mày, dường như vẫn chưa đủ. Hắn nghiêng người hôn lên môi nàng, từng chút nhìn vào bên trong. Nhưng đột nhiên, hằn trầm giọng họ lên hai tiếng, một vết máu chảy ra từ khóe miệng.
Khứu giác nhạy cảm của Triệu Khương Lan, rất nhanh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đưa tay che mắt nàng lại. Sau đó hắn dùng tay nhanh chóng lau sạch vết máu đó.
“Ngài sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Triệu Khương Lan rất lo lắng, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ quay mặt đi.
“Ta không sao.
“Sao có thể không sao được?” Nàng giữ chặt ngón tay của hắn, quả nhiên thấy máu trên đó.
Đôi mắt của nàng lập tức ngấn lệ.
“Thật ra ngài rất đau lòng đúng không, ta biết ngay mà, cổ tình sẽ không dễ vậy đâu, đột nhiên họ ra máu, đây là lần thứ mấy rồi, huynh nói sự thật cho ta biết, đừng có giấu ta.”
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ nói:” Thật sự là lần đầu tiên, những lần trước chưa gặp bao giờ, cũng không biết lần này sảy ta chuyện gì, rõ ràng lần trước chúng ta cùng nhau tắm uyên ương cũng không có như vậy…
Nhìn thấy Triệu Khương Lan rơm rớm nước mắt, Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng: “Đừng có khóc, ta không sao, chỉ là một chút máu mà thôi, nhưng giọt lệ này không xứng đáng.”
Hắn nói xong lại muốn ôm nàng, đem người ôm vào trong lòng.
Nhưng Triệu Khương Lan lại né tránh, kiên quyết không để hắn chạm vào.
“Ngài gần đây không thể gần gũi với ta.” Nàng oán trách nói, nói xong lại càng thêm giận, càng không muốn nói thêm nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng một cách vô tội, nhìn nàng không phải là đang nói đùa, chỉ đành cười khổ một tiếng: “Ta đã đủ thảm rồi, vương phi còn muốn rời xa ta sao? Vậy bản vương sống còn ý nghĩa gì nữa.”
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn một cái. Nàng vẫn là sợ hần không còn mạng để cùng nàng sống đến già
Thà sống không có ý nghĩa gì còn hơn chết.
“Cứ như vậy đi.” Nàng mất hứng bắt đầu đuổi người: “Ngài ra ngoài đi, ta mệt rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng đuổi ra ngoài, sợ là đêm nay Tịch Chiếu Các cũng không thể ở lại.
Có thể nói trong lòng vô cùng đau khổ.
Đợi hắn đi rồi, Triệu Khương Lan mở cửa sổ ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Nước mắt lại đầm trên đôi mắt nàng, mặt hàng trước mặt dường như có chút mơ hồ.
Triệu Khương Lan đưa tay ra trong vô thức: “Ngài nói sẽ ở bên ta, mãi mãi, đừng nói mà không giữ lời như vậy.”
Cảnh ban đêm dày đặc, khuôn mặt lạ hoặc của tiểu nha đầu chạy đến trước sân của Mộ Dung Bắc Hải.
Hộ vệ trước cửa ngăn nàng lại: “Là ai? Có chuyện gì?”
“Nô tì tuân theo mệnh lệnh của vương phi, đến đưa cho Sơn vương điện hạ chút đồ do chính tay vương phi làm, xin hộ vệ đại ca hãy nhận lấy, thay nô tì chuyển giao cho điện hạ.”
Xác thực thỉnh thoảng Triệu Khương Lan sẽ phải người đến giao đồ, mặc dù nha hoàn này không phải quen mặt cho lắm.
Nhưng hạ nhân của Thần Vương phủ nhiều như vậy, hộ vệ của Mộ Dung Bắc Hải cũng không thể quen biết hết được.
Cho nên hắn mới không có nghi ngờ gì, nhẹ nhàng nhận lấy.