Triệu Khương Lan không ngờ được rằng vào sáng hôm sau lại xảy ra một chuyện không lớn cũng chẳng phải nhỏ.
Có người trong phượng vệ nhờ Mai Hương mang một tin tức đến cho Triệu Khương Lan, nói rằng Hồng Vân đã bị bắt đi.
Thì ra người dẫn cô ấy đi không phải ai khác mà chính là Sơ Phi nương nương.
Bởi vì mấy ngày nay Mộ Dung Bắc Tô thường xuyên lui tới lầu Yên Vũ. Và hắn ta lại còn chưa được phong Vương lập phủ.
Điều này có nghĩa là tất cả hành tung của hắn đều dưới sự giám sát của Sơ Phi.
Cuộc hôn nhân giữa hắn và La Kiều Oanh vừa tan vỡ cách đây không lâu, Sơ Phi đang đau đầu chẳng biết tìm cho hắn ta thế thiếp thế nào cho phải.
Hóa ra hắn ta lại chạy đến lâu Yên Vũ, lại còn nghe nói hắn ta có mối quan hệ mật thiết với hoa khôi Hồng Vân.
Nếu tiếp tục như thế, thì chiếc ghế của Sơ Phi cũng khó mà ngồi vững được.
Sáng nay, một thái giám và một ma ma từ trong cung đã bí mật đến “mời” Hồng Vân vào cung.
Nếu không biết thân phận của Hồng Vân, đây có thể xem là món nợ đào hoa của Mộ Dung Bắc Tô, bà ta sẽ không thèm quan tâm đầu.
Nhưng Hồng Vân hiện là thủ lĩnh của phượng vệ ở trong kinh, Triệu Khuơng Lan không thể ngồi yên không làm gì được.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong cung.
Nhưng nàng muốn vào cung phải có lý do chính đáng, nên nàng chỉ có thể đến gặp mẫu phi của Mộ Dung Bắc Uyên là Hoa Phi nương nương.
Hoa Phi nghe nói Triệu Khương Lan cố ý vào cung thăm mình, nên đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Như mọi người đều biết mối quan hệ mẹ chồng con dâu giữa hai người họ thật sự chẳng giống mối quan hệ mẹ chồng con dâu của những gia đình khác.
Thường ngày họ hầu như không hề gặp mặt, có gặp cũng là trong những trường hợp đặc biệt, và họ cũng chỉ gật đầu chào nhau, cùng lắm cũng chỉ chào hỏi vài cầu xã giao.
Hoa Phi vẫn luôn cảm thấy Triệu Khương Lan không phải cố ý vì muốn gặp mình mà đến.
Tuy nhiên, Triệu Khương Lan rất chu đáo, nàng đặc biệt gửi đến một vài chén yến thượng hạng và nhân sâm quý.
Tất nhiên, nàng sẽ không bao giờ nói rằng đây là những thứ còn lại sau khi dùng để chữa vết thương cho Mộ Dung Bắc Uyên vào mấy hôm trước.
Thấy nàng mang theo rất nhiều quà, thái độ của Hoa Phi cũng không quá nhiệt tình.
“Lão Tứ sau khi sức khỏe tốt hơn đã đến thăm bổn cung rồi, bổn cung thấy y đang hồi phục tốt, nghe nói cánh tay của nàng cũng bị thương, nay có khá hơn không?”
“Thưa mẫu phi, thân thiếp đã đỡ hơn rất nhiều rồi, thân thiếp cũng đang dùng cao xóa sẹo mà vương gia lấy trong cung, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ không còn vết sẹo nữa.”
Địa Long được sử dụng hoàn toàn trong cung điện, nên việc đi lại bên trong rất ấm áp. Triệu Khương Lan lại mặc quần áo dày, nên một lúc sau đã đổ mồ hôi.
Nàng không thể không cởi chiếc yếm quanh cố.
Không ngờ Hoa Phi đã vô tình nhìn vào cái cổ trắng như tuyết của nàng, thấy trên viền cổ thấp thoáng một vết đỏ, liền ho nhẹ một tiếng.
“Vương phi à, bổn cung không có hứng thú với chuyện riêng tư của các con đầu, nhưng cả con và Uyên Nhi đều có vết thương đang hồi phục, không nên lo âu phiền muộn quá, chuyện phòng the cũng không nên quá thường xuyên”
Triệu Khương Lan không biết nghĩ tới cái gì, bất giác sờ sờ vào cổ như lạy ông tôi ở bụi này. Sau đó cô nhanh chóng mặc lại chiếc yếm của mình.
“Thần thiếp sẽ nghe theo lời dạy bảo của mẫu phi.”
“Bốn cung chỉ tùy tiện nói thôi chứ không có ý dạy bảo gì con. Nhưng dù sao, bốn cung cũng hy vọng có thể sớm được bố cháu.”
Bây giờ mặt Triệu Khương Lan càng đỏ hơn, nhất thời không phân biệt được Địa Long dưới chân nàng nóng hơn hay mặt nàng nóng hơn.