“Sau khi Trình Minh Kỳ vào kinh thành thì từng ở trong nhà cậu họ để chuẩn bị thi cử, cậu của y là Ngự Sử trung thừa tiền nhiệm, họ Vương. Nhà Vương đại nhân có một đích nữ tham gia tuyển tú năm đó, sau đó được chọn vào cung. chỉ là không được bao lâu lại bị người khác điều tra ra có tình cảm qua lại với Trình Minh Kỳ. Nếu như con gái họ Vương chưa tiến cung thì mọi chuyện còn có thể vớt vát được, hết lần này tới lần khác vị đó đã vào cung, lại được phong tiểu chủ. Đó chính là người của Hoàng Thượng, phạm phải tội khi quân”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm hắn ta rồi hỏi: “Ý của ngươi là chuyện điều tra tư tình của y và em họ xảy ra trước thi đình và sau khi hội à?”
“Đúng thế!”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút im lặng, tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ. Hết lần này tới lần khác lại xảy ra trước khi thi đình, khiến cho kẻ đó không có cơ hội trúng Trạng Nguyên.
Huống chi loại chuyện có tình riêng như thế này, nếu như thật sự tồn tại sao lại vô duyên vô cớ bị người đào bới ra thể được? Chắc chắn trong đó có âm mưu.!
Mộ Dung Bắc Uyên híp mắt lại rồi nói: “Người em họ vào cung kia là ai?”
“Nếu như họ quan nhớ không lầm thì vị đó đã bị đày vào lãnh cung. Nếu như vương gia muốn hỏi thì có thể nghe ngóng một phen, nên biết đều biết”
Sau khi đi ra khỏi Kinh Triệu phủ thì Mộ Dung Bắc Uyên về vương phủ của mình. Nhưng Chu Khiết nói rằng vương phi đã đi tới phủ Sơn vương. Sau đó lại vào cung với Sơn vương, đi tìm Hoàng Hậu.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy có chút thắc mắc, đang yên đang lành hai người họ đi tìm Hoàng Hậu làm gì? Trong Chu Vân cung, Hồng Vân nhìn thấy Triệu Khương Lan dẫn theo một ma ma đi vào thì sáng cả mắt lên.
Triệu Khương Lan cười cười với nàng ấy rồi quay người đi vào phòng Du tài nhân. Du tài nhận thấy nàng thì ngẩng đầu lên một cách ngơ ngác. Chúc Bình vội vàng đỡ nàng ta nằm ngang lên giường.
Triệu Khương Lan gật đầu với ma ma một cái, bà ta đi lên trước một bước rồi tách hai chân của Du tài nhận ra.
Dường như Du tài nhân đột nhiên cảm nhận được cái gì đó nên rụt chân lại một cách hoảng sợ.
Chúc Bình vội vàng đè chủ tử của mình lại rồi vừa nói vừa khóc: “Tiểu chủ đừng sợ, họ không phải là người xấu, ngài để cho họ kiểm tra một chút đi, có thể rửa được tội danh này.”.
Ma ma đưa tay nâng chân của Du tài nhân lên rồi cởi quần áo ra mà xem một chút.
Một lát sau thì bà ta hít sâu rồi nói với Triệu Khương Lan: “Vương phi, nô tỳ có thể nhìn ra được tiểu chủ là trong sạch, nhưng chẳng biết tại sao thủ cung sa trên cánh tay của ngài ấy lại biến mất, điều này rất kỳ quái”
“Thật ra cách xem xét thông qua thủ cung sa cũng không phải chính xác hoàn toàn, nếu như uống thuốc hoặc tẩy rửa thì có thể khiến cho nó biến mất. Nếu như chỉ dựa vào cái đó để phán đoán thì không chắc chắn”.
Sắc mặt của Triệu Khương Lan có chút khó coi, điều này có nghĩa là Du tài nhân thật sự bị oan. Nhưng với dáng vẻ bây giờ của nàng ta thì đừng nói là rửa oan, ngay cả chuyện sinh hoạt thường ngày cũng không làm được.
Hai người kiểm tra xong thì chuẩn bị đi báo cáo với Hoàng Hậu. Ma ma đi ra ngoài thì thấy Hồng Vân, bà ta rất thắc mắc. “Không phải trong Chu Vân cũng chỉ có một người ở sao, đây là ai?”
Triệu Khương Lan có chút dở khóc dở cười: “Không cần để ý tới nàng ấy, nàng ấy là khách của Sơn phi, tạm thời ở đây. Sơ phi không có ác ý, nhất thời bản cùng cũng không giải thích được.”
Trước mắt có chuyện quan trọng hơn nên ma ma cũng lười quan tâm Hồng Vân.