Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng ra chơi thì cố ý đứng xem. Tư thế của nàng rất đúng đắn, còn tưởng rằng là cao thủ gì. Ai ngờ Triệu Khương Lan chỉ đá được một cái, hắn cười đến nỗi đau cả bụng. Triệu Khương Lan thì họ nhẹ hai tiếng rồi ngoan ngoãn lùi ra ngoài.
Triệu An Linh thì liếc nàng với vẻ nghi ngờ: “Ngươi cố ý đúng không? Không phải lúc ở nhà người giỏi đá cầu lắm à?”
Thế à? Xem ra danh tiếng của nguyên chủ đều bị mình làm hư mất rồi. Vi Diễm đi ra, nàng ta dốc sức muốn làm người chiến thắng trong đám khách nữ.
Bởi vì nàng ta đã biết trước có tiết mục này nên đã thêu một cái túi thơm, tới lúc đó muốn tặng cho Mộ Dung Bắc Tô.
Chỉ cần nàng ta có thể thắng thì Mộ Dung Bắc Tô phải đồng ý nhận túi thơm. Vi Diễm nghĩ thế thì phát huy càng xuất sắc.
Nhất là khi so sánh với một cái của Triệu Khương Lan thì nàng ta một hơi đá chín. mươi mấy cái, vô cùng xuất sắc.
Trước đó cũng không có người nào hơn nàng ta, Vi Diễm cảm thấy mình thắng chắc rồi.
Có người trêu ghẹo mà hỏi: “Không biết lát nữa Vi cô nương sẽ đưa ra yêu cầu gì đây, vị khách nào ở đây có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng ta đây?”
Các nàng nói chuyện nhưng ánh mắt cứ nhìn về phía Mộ Dung Bắc Tô. Vi Diễm tỏ vẻ thẹn thùng, nhưng lại lấy túi thơm ra ngoài rồi cầm trong tay. Mộ Dung Bắc Tô cảm thấy không ổn, hắn hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.
La Kiều Oanh là người cuối cùng ra chơi, nàng ấy từ nhỏ đã đi theo anh trai luyện võ, cũng từng đứng cọc đứng trung bình tấn.
Cho nên khả năng thăng bằng của nàng ấy vô cùng tốt. Đá cầu lại càng dễ như trở bàn tay, tùy tiện đá cũng có thể hơn trăm cái. Vốn nàng ấy còn nghĩ mình đã từ hôn, không nhất thiết phải nổi bật quá làm gì.
Nhưng ánh mắt của Vị Diễm quá đáng sợ, lại còn khiêu khích nên La Kiều Oanh có chút tức giận.
Dù sao người Mộ Dung Bắc Tô thích cũng không phải là Vi Diễm, La Kiều Oanh cũng không cần phải áy náy lên tới người nàng ta.
Cho nên La Kiều Oanh cười một tiếng rồi đá tận một trăm hai mươi mấy cái. Đám người đứng xem sợ ngay cả người, ai ai cũng khen nàng ấy.
Mộ Dung Bắc Tô nhìn La Kiều Oanh như nhìn thần cứu thế, hắn là người đầu tiên Vỗ tay: “La cô nương hay lắm!”
La Kiều Oanh cười với hắn, vì nàng ấy thắng nên tâm trạng cũng khá tốt.
Triệu Khương Lan vô cùng hâm mộ, đang chuẩn bị đi tìm La Kiều Oanh nói chuyện thì đột nhiên có người kéo nàng lại.
“Nàng còn cười được à, chỗ khách nữ này chỉ có nàng là kém nhất. Đợi lát nữa Vương phi còn phải nhóm lửa nấu cơm, đáng thương thật đấy”
Ngoài Mộ Dung Bắc Uyên thì còn ai nữa chứ.
Triệu Khương Lan lườm hắn một cái rồi nói: “Đừng tưởng rằng ta không thấy, lúc nãy chàng cười như được mùa. Người khác không biết còn tưởng rằng ta và chàng có thù oán gì nữa kìa. Để Vương phi của chàng đi nhóm lửa mà chàng lại kiêu ngạo thể à, chàng nhìn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của ta đi, không đau lòng ư?”.
“Đương nhiên là đau lòng, hay là thế này đi, nàng cầu xin ta, ta đi tới chỗ khách nam tranh hạng nhất cho nàng, tới lúc đó để ta đưa yêu cầu, ta nói vương phi không cần chịu phạt nữa, được không?”
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm hắn với vẻ không tin tưởng lắm: “Chàng à? Có được không đó, không được cũng đừng khoác lác. Mộ Dung Bắc Uyên ghé vào tai nàng mà nói nhỏ: “Bản vương có được hay không, chẳng phải Vương phi là người biết rõ nhất đó sao?”