Mộ Dung Bắc Uyên chẳng cảm thấy có chút áp lực nào. | Hắn cười cười rồi nói: “Ồ, hóa ra Hầu gia muốn cho Gián Quan tố cáo bản vương à, đúng lúc bản vương cũng có một số chuyện muốn chia sẻ với Hầu gia. Chắc chắn những Gián Quan kia kia sẽ vô cùng hứng thú với chuyện này, chỉ cần bọn họ nhìn thấy thì chưa chắc là ai bị tố cáo đầu”
Định Sơn Hầu nhìn chằm chằm hắn với vẻ cảnh giác: “Thần vương có ý gì đây.” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua Tần Nguyên, hắn ta mở miệng nói.
“Định Sơn Hầu, căn nhà số ba mươi sáu ngõ nhỏ giao thông, ngài nghe địa chỉ này có thấy quen không?” Định Sơn Hầu nghe Tần Nguyên nói vậy thì nuốt nước bọt ừng ực, ông ta trừng mắt với vẻ căng thẳng.
“Ngươi… người đang nói cái gì thế, bản hầu nghe không hiểu”.
“Nếu như chỗ này không liên quan gì tới Hầu gia thì vậy họ quan sẽ phải dựa theo quy tắc mà phán xét. Người ở trong căn nhà đó cho vay nặng lãi, lãi suất cao tới khiến người khác chết lặng. Giữa năm ngoái. Hoàng Thượng đã hạ lệnh phải điều tra cho rõ những chuyện như thế này, đúng lúc Kinh Triệu phủ có thể dùng chỗ đó mà bắt tay làm việc.
“Tần Nguyên người thật to gan” Định Sơn Hầu tức tới nỗi chòm râu dê của ông ta dựng ngược lên.
Mộ Dung Bắc Uyên nở một nụ cười lạnh Hoa Hướng rồi nói: “Đến cùng là Tần Nguyên to gan, hay là Hầu gia to gan đây? Ngay dưới mí mắt của Phụ hoàng mà còn cố ý vi phạm, ngươi cũng giỏi thật đấy”
Tần Nguyên nói bổ sung: “Nghe nói lúc trước Hầu gia còn cho người đè ép hai vụ án mạng, nếu như Hoàng Thượng biết được chuyện này thì có lẽ sẽ không vui đâu.”
Định Sơn Hầu híp mắt lại, trong lòng ông ta đang tính toán xem có nên vạch rõ giới hạn với chỗ kia không.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại nói sang chuyện khác: “Hầu gia, chính người gan to hơn trời thì cũng thôi đi, ai ngờ rằng hai đứa con trai của ngươi lại hơn cả cha mình”.
Định Sơn Hầu nghe hắn nhắc tới con trai mình thì càng thêm căng thẳng.
“Thần vương có ý gì đây?”.
“Tiểu công tử đã chết kia làm ra chuyện gì thì chắc ngươi cũng biết rõ, người chết là hết, bản vương cũng lười truy cứu làm gì. Nhưng Đại công tử ở Tùng Châu cũng chẳng hiền lành gì.”
Tần Nguyên lại lặp lại những gì mà Đại Lý Tự Khanh nói cho Định Sơn Hầu nghe, không thay đổi dù chỉ là một chữ.
Định Sơn Hầu không chịu nhận tội, liên tục nói là Mộ Dung Bắc Uyên vu oan giá họa.
“Bản vương đã phải người đi Tùng Châu điều tra, không lâu sau sẽ đón mấy người trong cuộc về mà hỏi cho rõ ràng. Đến lúc đó chuyện này là thật hay giả cũng sẽ được chứng thực ngay thôi. Bây giờ Đại công tử làm quan trong kinh thành, phụ hoàng nể tình nhà người vừa mất con nhỏ, còn cố ý thăng quan cho con trai lớn, cũng không biết rằng chuyện này bị tuôn ra thì cái mũ quan kia của Đại công tử còn giữ được không đây.”
Định Sơn Hầu nghe vậy thì trở nên hoảng hốt.
“Đến cùng là Vương gia muốn làm gì”
“Bản vương cũng đã nói rồi, là do Hầu phủ các người đổ oan cho Vương phi của bản vương, bản vương không yêu cầu gì khác, chỉ cần các người trả lại sự trong sạch cho nàng ấy là được. Có một số việc bản vương cũng không muốn làm quá đáng, Định Sơn Hầu phủ triệt để đối đầu với Thần vương phủ cũng chẳng đem lại được ích lợi gì cho các người”
Định Sơn Hầu cắn răng mà nói: “Chẳng lẽ phu nhân ta chết vô ích ư?”
“Đừng có giả vờ như mình chung thủy, tình cảm nồng nàn lắm, trong lòng mọi người đều biết lệnh phu nhân là người như thế nào. Hầu gia còn từng phàn nàn rất nhiều lần rằng mình nuôi mấy cô gái trẻ đẹp bên ngoài mà không dám đưa về phủ cơ mà.”
Định Sơn Hầu nghe hắn nói như thế thì run lẩy bẩy.
Quả nhiên tại mắt của Mộ Dung Bắc Uyên trải rộng khắp, chuyện trong kinh thành này chẳng bao giờ lọt ra được tại mắt của hắn.
“Vậy vương gia có thể đồng ý với ta rằng để cho thằng cả ra khỏi ngục giam một cách bình yên không”
“Cái này phải xem Hầu gia làm được tới mức nào rồi. Người phải hiểu rằng bây giờ không phải là bản vương đang nhờ vả cầu xin người mà là người đang cầu xin bản vương”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên rất hờ hững, không hề giống như đang thương lượng.
Định Sơn Hầu sốt ruột tới nỗi chảy cả mồ hôi, ông ta siết chặt tay: “Vương gia hi vọng bản hầu làm thế nào?”