Tống Đạt sầm mặt lại.
“Ta không hiểu người đang nói gì! Thư viện Dụ Hoà là nơi dạy học, sao lại có ý tưởng không tha cho người khác như vậy được chứ. Lời ấy của công tử, không khỏi làm tồn hại đến danh dự của thư viện Dụ Hoà”
Triệu Khương Lan làm như nghe được chuyện hài. thẩm vấn trong đại lão lạnh lẽo. ẩm ướt, chỉ có cái cửa sổ be bé có thẻ thông khí.
Nàng thờ ở phe phẩy quạt xếp trong tay, tiếng gió nhẹ lách cách vang lên theo phiến quạt.
Kết hợp với bầu không khí khẩn trương, thái độ tuỷ ý ấy của nàng, càng khiến người ta tức giận.
Tống Duy và Tống Đạt không dám trừng mắt với Mộ Dung Bắc Uyên, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người không liên quan.
“Chẳng lẽ điện hạ cố ý tìm một tiểu tử vắt mũi chưa sạch tới làm nhục lão phu sao? Không biết lão phu có thù gì với điện hạ mà bị đối xử như vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên nháy mắt với Triệu Khương Lan, ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.
Triệu Khương Lan khép quạt lại, thu lại nụ cười, bước lên phía trước: “Tống phó viện trưởng, nghe nói đại nhi tử của ngươi là Bảng nhãn sáu năm trước, tiểu nhi tử Tống Đạt là Thám hoa ba năm trước. Ngươi nguyên là tiên sinh ở thư viện Dụ Hoà, thừa kế nghiệp cha, hôm nay nhảy tót lên vị trí phó viện trưởng, cũng xem như học trò ở khắp thiên hạ”.
Trừ việc không hài lòng với câu thừa kế nghiệp cha, thì Tống Duy cũng cảm tháy thích hợp.
Vẻ mặt ông ta trở nên đắc ý: “Sao thế? Nhìn bộ dạng này của ngươi cũng không phải học trò đứng đắn gì, nói không chừng chỉ là tên côn đồ thị không đậu, có ý tìm lão phu gây phiền toái sao?”
Triệu Khương Lan khinh bỉ nói: “Tống phó viện trưởng, tại hạ là thương nhân, sao có bản lĩnh gây phiền toái cho các ngươi được chứ? Người mời các ngươi là Thần Vương điện hạ, bản lĩnh chỉ gà mắng chó của ngươi cũng không quá tốt rồi, vừa nghe đã biết người đang nhục mạ điện hạ. Người phải bị tội gì?”
Khuôn mặt già nua của Tống Duy trở nên xanh mét, môi cũng run rầy vì tức giận.
Triệu Khương Lan chẳng thèm vòng vo với ông ta nữa: “Mặc dù danh tiếng của thư viện Dụ Hoà vấn luôn rất tốt, nhưng từ chín năm trước thì bắt đầu nồi tiếng khắp thiên hạ. Chỉ vì từ khoa thi chín năm trước, tất cả tam giáp đều xuất phát từ Dụ Hoà. Nhưng nếu năm nay xuất hiện một Trằn Lập Huy, còn nhỏ tuổi đã xuất sắc hơn những môn sinh các ngươi tự mình bồi dưỡng, người ngoài nhìn thấy, sợ rằng sẽ bàn tán thư viện Dụ Hoà bắt đầu xuống dóc rồi.”
Hai cha con nhà họ Tống cắn răng, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt Triệu Khương Lan càng trở nên lạnh lùng: “Nhưng mà người ngoài cũng không biết, vốn dĩ vinh dự này đã bị phá vỡ từ ba năm trước rồi. Hoặc là từ sớm hơn đã có bát trắc, bị kẻ có dã tâm dùng thủ đoạn hèn hạ che giấu Tổng Đạt run lên, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Khương Lan đang nhìn mình.
Hắn ta không hiểu, rõ ràng đối phương chỉ là một thương nhân nho nhỏ, trước kia chơi cờ với hắn còn không ra gi, sao có thể nói ra lời lẽ sắc bén đến vậy?
Ngay cả loại quan viên thường xuyên tiếp xúc với người quyền quý như hắn cũng khiếp sợ.
“Tống đại nhân” Đột nhiên Triệu Khương Lan gọi Tổng Đạt.
“Không biết mấy năm nay Kim Khoa Thám hoa người ngủ có ngon không, có lo bị ác quỷ quản thân, đến tìm người gây phiền toái không?”
Sắc mặt Tổng Đạt hết xám lại trắng, nhìn nàng chằm chằm.
*Ngươi đang nói bậy gì đó?” Câu này nói ra không có chút khí thế nào cả, người sáng suốt đều nhìn ra có mấy phần chột dạ.
Mộ Dung Bắc Uyên lặng lẽ che chở cho Triệu Khương Lan, đi tới trước mặt nàng.
“Tổng Đạt, người có còn nhớ Trình Minh Kỳ, hội nguyên ki thi Hội ba năm trước không?”
Tống Đạt lui về sau một bước, không dám tin mà ngẩng đầu lên.
“Hẳn là nhớ đúng không?” Mộ Dung Bắc Uyên mỉm cười không rõ ý: “Dù sao nếu hắn không chết, vị trí Thám hoa này, cũng không tới lượt người làm”
Tống Duy thấy sắc mặt con trai, mặc dù trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn giả vời bình tĩnh.
*Điện hạ có ý gì2 Chuyện ba năm trước, có lẽ ngài không biết. Trình Minh Kỳ kia phạm vào tộ lớn, bị Hoàng thượng bày kể bắt lại. Chuyện này có liên quan gi đến ta, có liên quan gì đến nhà họ Tổng đâu?”