“Người tới, đem người này áp giải cho bản vương vào địa lao vương phủ, nghiêm chỉnh trong coi”.
Triệu Khương Lan ấn chặt mi tâm, trách cứ Lý Mặc, cơ hồ là đang khẩn cầu Mộ Dung Bắc Uyên: “Ngươi không thể để cho hắn đi sao?”
“Không thể” Mộ Dung Bắc Uyên biểu tình rất lạnh lùng: “Ngươi không đem tất cả sự tình nói rõ ràng, ta sẽ không để cho hắn đi”
Triệu Khương Lan cảm thấy Lý Mặc lại dám một mình tới đây, bên cạnh hắn nhất định là có Long Vệ đi theo.
Nhưng khi thị vệ vương phủ đem Lý Mặc áp giải xuống, hắn nửa điểm cũng không có phản kháng.
Hắn phảng phất chính là đang chờ Triệu Khương Lan phản ứng.
Thậm chí còn đang thăm dò nếu mà mình thật sự bị Mộ Dung Bắc Uyên lưu lại, Triệu Khương Lan có thể lần thứ hai ra tay cứu mình hay không.
“Ngươi là một tên điên” Triệu Khương Lan nhìn Lý Mặc, mặt không chút thay đổi mắng một câu.
Lý Mặc lại nhếch khóe miệng, cứ như vậy bị mang đi.
Chờ Lý Mặc đi, Mộ Dung Bắc Uyên kéo cổ tay Triệu Khương Lan, đem nàng kéo đến trong thư phòng của mình.
Bước chân của hắn có chút nhanh, Triệu Khương Lan không chịu nổi, bước chân lảo đảo đi theo.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe được tiếng nàng trầm trọng thở hổn hển, cảm thấy không đành lòng.
Liền quay đầu lại ôm lấy nàng.
Triệu Khương Lan trong lòng rất khó chịu, nàng biết lừa gạt không được nữa, cũng biết tình huống chân thật kinh người đến mức nào.
Nàng vùi đầu vào trong ngực Mộ Dung Bắc Uyên, nhịn không được nghĩ.
Nếu mà Mộ Dung Bắc Uyên biết nàng kỳ thật là người khác, căn bản không phải là lúc trước hắn cứu mạng ân nhân bản thân.
Hắn sẽ nghĩ gì?
Có thể hay không sợ hãi, dù sao đối với Mộ Dung Bắc Uyên mà nói, Triệu Khương Lan chân chính, chỉ là một sợi hồn tàn phiêu linh trên đời mà thôi.
Có lẽ vì bệnh tật, cảm xúc của con người bây giờ cũng sẽ trở nên rất mong manh.
Ngón tay Triệu Khương Lan không tự chủ được nắm chặt vạt áo Mộ Dung Bắc Uyên.
Đáy mắt có chút ẩm ướt, nhưng bị nàng đè xuống.
Đến thư phòng, Mộ Dung Bắc Uyên một cước đạp cửa phòng ra.
Có tỳ nữ định tiến vào rót trà, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc người một cái: “Đều đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của bổn vương không cần tiến vào”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có chậm trễ Triệu Khương Lan, đem nàng đặt ở trên sập mềm, còn lấy ra gối cho nàng đệm.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, Triệu Khương Lan cảm thấy rất khổ sở, dùng ngón tay bao phủ trên mặt bàn tay Mộ Dung Bắc Uyên.
Sau đó, nước mắt của nàng rơi xuống không hề báo trước.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng co rút đau đớn.
“Ta còn chưa nói nàng câu gì, ngược lại nàng còn tự mình khóc. Khóc cái gì?”Mộ Dung Bắc Uyên dùng ngón cái dùng sức lau nước mắt của nàng.
Nhưng lau không xong, nàng không ngừng khóc, cuối cùng vươn bàn tay che lại đôi mắt.
Những giọt nước mắt chảy ra từ ngón tay của nàng một lần nữa.
“Đừng khóc, đừng khóc”
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Nếu mà nàng thật sự không muốn nói, vậy thì thôi, ta không hỏi”
“Nhưng người kia, ta không thể thả đi.”
Triệu Khương Lan hút mũi nhịn xuống nước mắt: “Thiếp nói cho chàng biết, thiếp sẽ nói cho chàng biết mọi chuyện. Xin lỗi, thiếp thực sự không cố ý lừa dối chàng, thiếp thực sự không có cách nào. Bởi vì thếp không dám nói, tất cả mọi thứ là quá kỳ lạ và khó tin, có lẽ chàng sẽ cảm thấy đang nghe những câu chuyện ma, nhưng, nhưng thiếp …”.
“Chuyện này muốn từ khi Ninh Vân ở trong phủ, vu oan ta giết chết nha hoàn của nàng ngày đó…”