Chương 663
Hồng Mai nghe vậy đành phải đứng ở bên ngoài không dám đi vào.
Chỉ là nàng cảm thấy thực lo lắng trong lòng, không biết vì sao, trong đầu hiện lên ánh mắt mà vị sườn phi kia vừa mới nhìn mình vừa rồi.
Tuy rằng nàng thấy vị sườn phi thường dịu dàng mềm mại, nhưng lúc nhìn chăm chẳm vào người khác, ánh mắt lại mang theo áp lực làm người khác cảm thấy không được tốt.
Hồng Mai khẩn trương, luôn nhịn không được nhìn vào trong phòng xem.
Nha hoàn hồi môn của Lâm Linh Nhi khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cô nương thoạt nhìn giống như rất không cao hứng, đây là làm sao vậy, chuyện tốt của chủ tử chúng ta làm hạ nhân vui mừng còn không kịp, cô nương lại mang dáng vẻ rầu rĩ không vui, dường như không bình thường”
Hồng Mai đành phải chậm rãi nói: “Ta không có mất hứng, ta chính là không quá yên tâm”
Hai người kia buồn cười nhìn nàng một cái, không hề phắn ứng Hồng Mai.
Trong phòng, Mộ Dung Bắc Hải cảnh cáo nhìn Lâm Linh Nhi.
Hắn muốn trốn khỏi cái loại động chạm lạnh lẽo như con răn đang chạm vào này, bất đắc dĩ Lâm Linh Nhi lại không buông tha hẳn, còn liều mạng trêu chọc.
“Vương gia, thiếp thân cũng là bất đắc dĩ, ngài liền thông cảm cho nỗi khổ của thiếp thân đi, có lẽ thật khi làm chuyện thế này rồi, ngài sẽ cảm thấy thích”
Mộ Dung Bắc Hải nhẫn nhịn đến nỗi trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.
Hắn không rõ nữ nhân này thoạt nhìn nhu nhược ngượng ngùng, hóa ra lại có tâm kế đến như vậy.
Chủ động muốn cầu hoan, cũng thật sự là không biết xấu hổ.
Nếu hẳn không làm cái gì, có lẽ đêm nay ý đồ của Lâm Linh Nhi thật sự có thể thực hiện được.
Hành động này của nàng ta, so với vị tỷ tỷ kia của nàng càng làm cho Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới trước đó Triệu Khương Lan kê cho hẳn thuốc có thể yên giấc.
Bởi vì hẳn có khoảng thời gian ngủ vẫn không tốt, lại mộng thấy ác mộng.
Triệu Khương Lan lo lắng Mộ Dung Bắc Hải cứ thế mãi thì tinh thần không ổn, cố ý chuẩn bị cho hắn một ít thuốc an thần.
Mấy ngày gần đây bởi vì nghĩ vậy đến chuyện hôn sự, Mộ Dung Bắc Hải ngủ vẫn không tốt lắm.
‘Vốn hắn cảm thấy được đêm nay khẳng định cũng không cách nào bình yên đi vào giấc ngủ, cho nên cũng nhớ kỹ đem theo dược bên người.
Cùng với ngồi chờ chết cái gì cũng không làm, không bằng ngủ đi, cũng tuyệt đối không thế làm cho Lâm Linh Nhi thực hiện được ý đồ.
Cho nên thừa dịp Lâm Linh Nhi không có chú ý, Mộ Dung Bắc Hải lấy ra bình thuốc nhỏ từ trong tay áo ra.
Hãn trực tiếp dùng lượng thuốc gấp đôi ngày thường, toàn bộ đều nhét vào miệng Dược này có hiệu quả phi thường mau, cơn bưồn ngủ đến như lũ quét.
Dược hiệu tựa hồ quét đi hết dục vọng tronng cơ thế.
Mộ Dung Bắc Hải chỉ cảm thấy tay chân đều mất đi khí lực.
Khuôn mặt của Lâm Linh Nhi trước mắt hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Dưới cái nhìn chăm chú và đầy kinh ngạc của Lâm Linh Nhi, Mộ Dung Bắc Hải nhảm hai mắt lại, mê man.
Lâm Linh Nhi không dám tin nhìn hẳn.
Hẳn liền cứ như vậy mà ngủ, sao có thể thế được!
Trong nháy mắt, các loại ý niệm hiện lên trong đầu nàng ta.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ ngày sau Mộ Dung Bắc Hải sẽ đề phòng với mình, ngay cả gặp nàng ta có khi cũng không chịu.
Nếu từ nay về sau vẫn tìm không thấy cơ hội, thật sự nàng ta cũng bị hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ, ở trong phủ cô độc sống hết quãng đời còn lại sao?
Nhất là nha hoàn Hồng Mai trong phủ kia vừa thấy chính là được sủng ái, vạn nhất để cho cái tiểu tiện nhân kia có đứa nhỏ trước thì nên làm sao bây giờ.