*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Viên hoàng hậu hiếm khi nhẹ nhàng vỏ lên mu bàn tay của Lâm Linh Nhi: “Thôi, được rồi, bây giờ đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng đừng sợ, có bản cung ở đây, xem ai có bản lĩnh làm tổn thương tôn nhỉ của bản cung. Vậy đi, tối nay ngươi ở lại trong cung, đợi ngày mai bản cung gọi Sơn vương đến, dạy dỗ hắn một trận, để hắn không dám làm gì ngươi nữa”
Khóe miệng của Lâm Linh Nhi giật giật, như thể là lo lắng Mộ Dung Bắc Hải sẽ không nghe lời hoàng hậu nói.
Dường như là Viên hoàng hậu nhìn ra được tâm tư của Lâm Linh Nhi, bà cười nhẹ: “Yên tâm, bản cung có cách trị hẳn”
Có lời hứa hẹn của hoàng hậu, cuối cùng Lâm Linh Nhi cũng cảm thấy yên tâm.
Những người khác không dám làm gì Mộ Dung Bắc Hải, nhưng hắn luôn nghe lời hoàng hậu nói Có được sự hậu thuẫn như vậy, nhất định đứa bé này sẽ được sinh ra một cách an toàn!
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Hải tỉnh dậy, nhìn thấy lão quản gia quỳ trong phòng xin được trị tội.
Hăn xoa nhẹ mi tâm với vẻ mệt mỏi: “Ngươi thả nàng ta đi, nàng ta đi đâu, Lâm gia, hay là vào trong cung.”
“Lão nô đưa lệnh bài cho trắc phi, đêm qua vào cung gặp hoàng hậu nương nương.”
“Ồ, nàng ta còn biết trốn sau lưng mẫu hậu nữa, tưởng rằng làm vậy là bản vương không làm gì được nàng ta sao?”
“Điện hạ, đứa bé vô tội, ngài cần gì phải.
“Đủ rồi” Mộ Dung Bắc Hải ngất lời hẳn ta: “Ngươi lui ra đi, phạt ba tháng bổng lộc, bây giờ bản vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Vừa rồi Tê Ngô Điện phái người truyền tin, nương nương hạ lệnh cho ngài lập tức vào cung”
Mộ Dung Bắc Hải nhầm mắt lại: “Biết rồi Lúc đến Tê Ngô Điện, đúng là Viên hoàng hậu đang đợi hắn với vẻ mặt không vui.
Mộ Dung Bắc Hải chầm chậm nói ra một câu: “Mẫu hậu gọi nhỉ thần đến là để hỏi tội?”
Viên hoàng hậu nén cơn giận xuống, bảo mọi người lui ra ngoài, sau đó trách móc: “Có phải con điên rồi không, ngay cả con ruột của mình mà cũng xuống tay được? Cho dù ghét bỏ Lâm Linh Nhi, thì cũng không thể nào ngu xuẩn như vậy được, đó là con của con, sao con lại có thể làm như vậy chứ.
Hắn không muốn làm quân tử, dù cho có bị mọi người lên án vì chuyện này, thì hẳn cũng không muốn giữ lại một đứa bé không rõ nguồn gốc.
“Bản cung mặc kệ con đang nghĩ linh tinh gì trong đầu, bây giờ bản cung nói cho con biết, mẫu hậu còn ở đây một ngày, thì không ai được phép đụng vào cái thai của Lâm Linh Nhi! Cho dù là con, cũng không được phép”
Mộ Dung Bắc Hải không quan tâm.
Lâm Linh Nhi sẽ không thể trốn trong cung suốt được, chờ nàng ra khỏi cung, hắn sẽ tìm một cơ hội khác.
Nhưng Viên hoàng lập tức nhìn thấu được suy nghĩ của Mộ Dung Bắc Hải “Bản cung cảnh cáo con, sau khi nàng ta hồi phủ không được làm càn, nếu không, mẫu hậu sẽ cho Triệu Khương Lan biết tay.”
Cuối cùng khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Hải cũng có chút thay đổi.
Hắn nhìn hoàng hậu với ánh mắt vừa hoang mang vừa tức giận: “Ngài đang nói gì vậy?”