*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù Viên hoàng hậu không định gặp nàng ta, nhưng bà vẫn tươi cười vì cái thai của nàng ta: “Ngủ ngon không, không phải đêm qua nói hơi khó chịu sao, thuốc an thai thái y kê cho có tác dụng không?”
Lâm Linh Nhi vội vàng gật đầu: “Cảm ơn mẫu hậu thương cảm, hài nhi đã tốt hơn so với hôm qua rồi. Có phải vừa rồi điện hạ đến đây đúng không ạ?”
“Ngươi yên tâm, hắn sẽ không dám làm gì ngươi nữa, bản cung đã biết điểm yếu của hãn. Chắc Lâm gia còn chưa biết chuyện ngươi có thai đúng không, vậy đi, bản cung cho phép ngươi gọi Lâm phu nhân vào cung, để bọn họ biết được chuyện vui này.
Nói xong, hoàng hậu lại đứng dậy: “Bản cung cũng muốn đi gặp hoàng thượng, chắc hẳn hoàng thượng cũng sẽ rất vui”
Đúng vậy, Chiêu Vũ đế vừa nghe tin Lâm Linh Nhi có thai, hẳn vui mừng đến mức làm rơi tấu chương xuống đất.
Hắn sủng ái Mộ Dung Bắc Hải nhất, nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại ốm yếu.
Bây giờ, cho dù chỉ còn một chân chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn không thể lấy lại ngôi vị thái tử.
Đây luôn là niềm tiếc nuối của Chiêu Vũ đế và hoàng hậu.
Nhưng bây giờ, Mộ Dung Bắc Hải đã có hài tử.
Hài tử này sẽ là một cháu đích tôn khoẻ mạnh cường tráng, sao hắn có thể không vui được.
“Không đúng, Lâm Linh Nhi chỉ là trắc phi, cho dù đứa bé này là trưởng tử của Sơn vương phủ, thì cũng sợ rằng không được làm thế tử.”
Chiêu Vũ đế vừa mới nói đây là cháu đích tôn, lập tức đã tự tát vào mặt mình Trắc phi chỉ là thiếp thất, con sinh ra sẽ không được tính là trưởng tử.
Hán nhìn hoàng hậu, ngập ngừng nói: “Hoàng hậu, Lâm trắc phi có công mang thai trưởng tử cho Sơn vương phủ, với lại xuất thân không tệ, hay là trực tiếp sắc phong nàng ta thành vương phi đi?”
“Không được!” Viên hoàng hậu vội vàng ngăn cản: “Ngài còn không biết tính khí nhi tử nhà mình sao, nếu chúng ta tự ý thăng chức cho nàng ta, thì e rằng Sơn vương phủ sẽ ồn ào một trận cho xem.”
Khi Lưu công công vui mừng đọc xong thánh chỉ muốn đưa cho Mộ Dung Bắc Hải, hắn lại nhìn thánh chỉ với vẻ thờ ơ, không chịu đưa tay ra nhận.
Đám hạ nhân hết hồn, Lưu công công gần như muốn khóc.
“Vương gia, ngài đừng làm khó tiếu nhân, hoàng thượng nói thánh chỉ này đã ban xuống rồi, dù ngài đồng ý hay không thì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của hắn”
Nói xong, Lưu công công nháy mắt với lão quản sự, lão quản sự bước tới, cẩn thận tiếp nhận Lưu công công thậm chí còn không dám xin tiền thưởng, sợ Mộ Dung Bắc Hải sẽ nổi điên, vì vậy ông ta nhanh chóng rời đi.
Ông ta bước đi với vẻ hấp tấp, vừa ra khỏi cửa thì gặp Thần vương phu phụ, suýt chút nữa va vào người Triệu Khương Lan.
Lưu công công vội vàng nhận tội: *ương phi bớt giận, tiếu nhân bước vội suýt nữa đụng vào ngươi, thực sự xin lỗi ngài”