Mộ Dung Bắc Quý cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói thì bây giờ Lâm Linh Nhi ở Sơn vương phủ phải vô cùng kiêu ngạo mới phải, sao lại có người khiến nàng ta bị thương?
“Có biết là ai đã ra tay không?”
“Tiểu nhân vốn không biết nhưng lúc rời đi thì có nghe qua người trong phủ nhỏ tiếng nghị luận nói là điện hạ quá nhẫn tâm, tiểu nhân suy đoán có lẽ là do Sơn vương điện hạ làm”
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy vậy liền cười lớn. Lâm Linh Nhi ơi là Lâm Linh Nhi, khi nhà họ Lâm gửi nàng †a vào nhất định không ngờ được rằng Mộ Dung Bắc Hải lại không cho.
bọn họ mặt mũi như vậy. Nếu như không phải bây giờ nữ nhân kia có thai chỉ e là dựa vào sự chán ghét của Mộ Dung Bắc Hải đối với Lâm.
Linh Nhi thì cũng không chỉ có chuyện bỏ đi ngón tay út đơn giản như vậy thôi đâu “Ngoài ngón tay út ra, Lâm Linh Nhi còn có bệnh trạng nào khác nữa không?”
Đại phu không dám nói gì. Mộ Dung Bắc Quý mất kiên nhẫn ném một cái nắp ly xuống: “Bảo ngươi nói thì mau nói đi, còn lềm mề nữa bổn vương sẽ cắt lưỡi của ngươi!”
“Vâng vâng, khi tiểu nhân bắt mạch cho Trắc phi phát hiện thai khí không ổn định, dường như là vì đau đớn mà chấn động đến thai khí, vậy nên tiểu nhân đã kê cho Trắc phi thuốc an thai.”
Mộ Dung Bắc Quý đột nhiên ngồi thẳng ngươi lên: “Có thật không?” Hắn chậm rãi nở ra một nụ cười, quả nhiên ông trời đang giúp hẳn! Mối quan hệ của nhà họ Lâm và Sơn vương phủ có thể nói là vô cùng yếu, bây giờ.
hoàn toàn phụ thuộc vào đứa trẻ này. Nếu như đứa trẻ này không còn nữa chỉ e là ngày tháng sau này của Lâm Linh Nhi muốn có thêm một đứa con còn khó hơn cả lên trời, đến lúc đó dựa vào sự lạnh nhạt của Mộ Dung Bắc Hải đối với Lâm Linh Nhi thì nhà họ Lâm cả đời này cũng đừng mong trở mình được.
“Vị Lâm Trắc phi kia có cho ngươi sau này đi đến phủ nữa không?”
“Vâng, Trắc phi dặn dò qua buổi chiều sẽ mời tiểu nhân đến một chuyến”
Mộ Dung Bắc Quý nhướng mày cười: ‘Bổn vương có việc cần ngươi đi làm”
Sau khi trời sáng Hồng Mai cũng đã tỉnh lại, một khi tỉnh lại thì cơn đau ở tay truyền đến. Người ta nói mười ngón tay nối liền với tim, gân tay của nàng ấy đã bị rút thật sự đau đến nổi sống không bãng chết.
Triệu Khương Lan vừa nhìn thấy Hồng Mai tỉnh dậy liền vội vàng đi đến bên cạnh nàng ấy: “Sao rồi, đêm qua ngươi có sốt nhẹ, liên tục nói mớ, ta lau người cho ngươi cuối cùng cũng hạ sốt rồi.”
“Nô tỳ sao dám làm phiền vương phi đích thân làm cơ chứ.”
“Được rồi, bổn cung làm sao yên tâm để cho người khác trông chừng người, ta đã cho người đi đến phòng bếp hầm canh rồi, uống thêm một bát nữa rồi một lát nữa ta đưa ngươi đi, chúng ta không ở lại đây nữa.”
Khóe mắt Hồng Mai ươn ướt: “Người đừng trách Sơn vương điện hạ, lúc đó ngài ấy không ở trong phủ, ngài ấy hoàn toàn không biết rõ chuyện gì.”
“Ta không trách huynh ấy nhưng Lâm Linh Nhi kia cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc được sống tốt. Nhưng ngươi cứ yên tâm, điện hạ nhà người sẽ báo thù cho người. Bổn cung vừa nghe nói hôm qua ả làm cho ngón tay của ngươi bị thương, Sơn vương điện hạ liền đi để chổ ả bẻ gãy một ngón tay út của ả. Ngón tay.
út đó đã gấy rồi, không còn cách nào nối lại được nên đã bị người ta một đao chặt đứt rồi.”
Hồng Mai không há miệng không dám tin, nghe thấy vậy trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng. Cảm động là vì chủ tử có thể đứng ra thay một người hạ nhân như nàng ấy, lo lắng là vì dù sao Lâm Linh Nhi cũng đang có thai, nếu như ả bị thương thì ở trong cung sẽ trách tội Triệu Khương Lan chỉ thuyết phục Hồng Mai yên tâm: ‘Việc quan trọng bây giờ là ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, một lát nữa bổn cung sẽ cho người thu dọn giúp ngươi, buổi tối chúng ta sẽ về nhà”