*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lấy bản thân ngươi mà nói, cho dù dây dưa không rõ với nhiều người hơn nữa bổn vương cũng sẽ không quan tâm. Chỉ cần ngươi không đứng tên Sơn Vương phủ ta, có quan hệ gì với ta. Nhưng ngươi lại muốn lẫn lộn huyết thống của Sơn Vương phủ, bổn vương há có thể tha cho ngươi.”
Lâm Gia Uyển gần như sắp điên rồi.
“Mộ Dung Bắc Hải ơi Mộ Dung Bắc Hải, ngươi quả thật là sát nhân tru tâm*. Thừa dịp Thần Vương điện hạ ở đây, không bằng ngươi nói thử những tâm tư đen tối không muốn người biết đó của ngươi với Thần Vương phi Ngươi dám nói sao, nói người ngươi yêu là Triệu Khương Lan, ngươi dám thừa nhận sao?”
(*’sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tỉnh thần) Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên khẽ thay đổi, nhưng Mộ Dung Bắc Hải không có phản ứng gì Hắn chỉ thản nhiên mở miệng: “Chuyện hoàn toàn bịa đặt, tại sao bổn vương phải thừa nhận “Là hoàn toàn bịa đặt hay là không thể nói ra trong lòng ngươi rõ ràng, Mộ Dung Bắc Hải, ngươi cũng thật đáng thương, đời này, ngươi cũng không có cách nào đạt được người trong lòng của mình, ngẫm lại cũng thật đáng buồn, aha ha ha ha”
Mộ Dung Bắc Hải ra hiệu thị vệ tiến lên: “Dù sao nàng ta cũng sắp chết, bây giờ nếu đã nhận tội, giữ lại đầu lưỡi này cũng không có chỗ dùng, cắt đi”
Thị vệ tiến lên, không chút do dự dùng đao cắt rơi đầu lưỡi của Lâm Gia Uyển.
Tiếng thét chói tai ban đầu của nàng ta cũng dần biến thành nức nở mơ hồ không rõ.
Mộ Dung Bắc Hải quay đầu nhìn Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên: “Trước khi chết nàng ta không cam lòng nói hưu nói vượn, các ngươi hản là sẽ không tin phải không.”
“Không tin không tin” Triệu Khương Lan lắc đầu như cái trống bỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng ho khan mấy tiếng: “Sẽ không”
“Vậy thì tốt rồi” Mộ Dung Bắc Hải cũng lười giải thích, cầm lời khai muốn vào cung.
Triệu Khương Lan thì hỏi Mộ Dung Bắc Uyên: “Tố Ninh là ai?”
“Là người trước đây nàng bảo Mai Hương để mắt tới ở nhà họ Lâm, tìm thấy ở biệt viện nhà họ Lâm. Chuyện này nói ra, còn phải cảm ơn nàng. Nếu không phải trước khi xảy ra chuyện đã có chuẩn bị, chúng ta cũng không thể lập tức nghĩ đến mà đi điều tra người này”
Triệu Khương Lan nhớ rõ bản thân bảo Hồng Vân tìm phượng vệ khác để mắt đến, xem ra là Hồng Vân bảo Mai Hương nói như vậy.
Quả nhiên Mộ Dung Bắc Uyên có chút hoài nghỉ: “Nhưng mà Mai Hương vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bình thường không thấy nàng ấy xuất môn tìm hiếu. Không phải nàng còn có thế lực của mình ở kinh thành đấy chứ.” Triệu Khương Lan thật sự phục luôn rồi.
Trách không được hoàng thượng để cho Mộ Dung Bắc Uyên đi chưởng quản Kinh Triệu Phủ.
Hắn cũng quá nhạy bén rồi, chuyện gì cũng giấu không được.
Nghe nàng nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên làm sao còn tức giận, lập tức ôm người vô cùng vui vẻ mà rời đi.
Tố Ninh còn đang ở trong đại lao Kim Triệu Phủ, hai người cùng nhau qua đấy thả người.
Ban đầu Triệu Khương Lan biết hẳn ta đã mù đã câm, nhưng lúc thật sự nhìn thấy người, trong lòng vẫn thấy bi ai như vậy.
“Lâm Gia Uyển này cũng quá tàn nhẫn, tra tấn một người như vậy, không bằng cho hắn một đao còn thống khoái hơn”