Chương 872
Bất ngờ, bên ngoài nổi lên tiếng đánh trống, thậm chí tiếng thổi kèn lệnh.
Đây là tín hiệu để toàn quân tập hợp, chỉ khi chủ soái kiểm duyệt quân đội mới đủ tư cách để làm như vậy.
Mộ Dung Bắc Yến còn có thể ngồi yên sao, hắn đứng dậy, bước chân loạng choạng mà chạy ra ngoài.
Chờ đến lúc hắn lúc ngoài, Liên Tư Thành đang đứng trên đài điểm tướng cao cao.
Hắn ta mặc y phục màu đen, mặc dù không mang áo giáp.
nhưng lại có thể hoà làm một với toàn thể quân đội khi đứng ở trên cao như vậy.
Nếu như lúc trước Mộ Dung Bắc Yến có thể bình tĩnh, thì đến bây giờ không có chủ trương gì.
Hắn tiến lên một bước quát: “Liên Tư Thành, ngươi làm càn! Bây giờ ngươi đã là dân thường, sao còn dám tiếp tục ở trong quân đội ta tác oai tác quái. Còn không mau xuống đây, nếu không bổn vương sẽ dùng quân pháp trừng trị ngươi”
Liên Tư Thành lắc lắc thánh chỉ trong tay: “Ta tới là để đọc ý chỉ của hoàng thượng. Lê Vương hoàng tử không nghe thánh chỉ của hoàng thượng sao.”
Lê Vương cười lạnh: “Ai mà biết thánh chỉ trong tay ngươi là thật hay giả. Hơn nữa, hổ phù đang ở trong tay bổn vương, bổn vương định đoạt quân ngũ. Tướng ở bên ngoài, có thể không nhận quân lệnh, ngươi còn chưa nghe qua lời này hay sao!”
“Đáng tiếc, từ giờ trở đi, hổ phù của ngươi không còn hữu dụng nữa”
Liên Tư Thành cười lạnh một tiếng, cất giọng đọc lớn thánh chỉ một lần.
Trên thánh chỉ viết rõ ràng, huỷ bỏ chức vụ của Lê Vương chủ soái, Liên Tư Thành khôi phục nguyên chức, hổ phù bị phế bỏ, không còn hiệu lực.
Lê Vương khinh miệt nói: “Không biết xấu hổ, ngươi toan tính được lắm, còn phải tuỳ thuộc vào binh lính có nghe lời ngươi hay không. Liên Tư Thành, ngươi còn cho rằng người của thuỷ Quân Đông Nam sẽ tiếp tục nghe lời ngươi sao, bọn chúng bây giờ đều ở dưới trướng bổn vương rồi, mặc cho bổn vương sai bảo. Lần này ngươi có mưu đồ làm loạn, ác ý hãm hại, đừng trách bổn vương không khách khí. Người đâu, mang Liên Tư Thành xuống đây cho bổn vương”
Hắn đã nhận được sự ưng thuận của các phó tướng, bọn họ cũng đã nói qua, binh lính trong quân đội đều có ý muốn lập nên đại nghiệp.
Vì vậy, trong mắt Lê Vương, chỉ cần Liên Tư Thành bị bắt ngay lúc này, đốt thánh chỉ, chuyện này sẽ kết thúc.
Mộ Dung Bắc Yến đang đợi người phía sau ra tay, nhưng Liên Tư Thành đứng từ trên cao nhìn xuống, một nụ cười bày mưu lập kế xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Nụ cười này khiến Mộ Dung Bắc Yến không khỏi cảnh giác, vừa định cất lời, một thanh trường kiếm đã kề vào cổ hắn.
Mộ Dung Bắc Yến mở to mắt, nhận ra người đang cầm kiếm kề cổ mình chính là Trần Hiếu Chính, người đã biến mất trong một khoảng thời gian.
Hắn quát to: “Trần Hiếu Chính, ngươi điên rồi phải không!
Dám làm vậy với bổn vương, bổn vương lẽ ra nên biết ngươi là cái loại ăn cây táo rào cây sung!”
Biết được Trần Hiếu Chính phản chiến, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình vào những người khác.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau qua đây thay bổn vương chế ngự hai cái thứ không có mắt này!”
Đáp lại hắn, là sự thờ ơ lạnh nhạt của tất cả mọi người.
Mộ Dung Bắc Yến ngây người.
Một suy đoán khủng khiếp vụt qua đầu hắn, đến nỗi quên cả hô hấp.
“Ha ha hai”
Liên Tư Thành cười lớn: “Lê Vương ơi, Lê Vương à, ngươi quá tự tin rồi đó. Ngươi cho rằng thuỷ Quân Đông Nam là cái chỗ nào, há cái loại trẻ ranh không hiểu sự đời như ngươi có thể tuỳ ý điều khiển sao. Hôm nay bổn soái mở mang tầm mắt cho ngươi thấy, thế nào gọi là binh uy!”
Liên Tư Thành kiềm chế nét mặt của mình, hô to: “Trần Hiếu Chính”
“Có thuộc hạt”
“Trông Lê Vương hoàng tử rất mơ hồ, không bằng ngươi nói cho hắn biết hắn đã phạm phải tội gì đi”
Trần Hiếu Chính lạnh lùng nói: “Lê Vương thân là triều thần, lẽ ra nên trung thành phụng sự cho đất nước, ai ngờ lại có tâm tư bất chính, muốn nổi dậy chiếm đoạt quyền hành”