Chương 878
Lính canh gác trong lòng nghĩ răng đó chẳng qua chỉ là một vài chuyện vặt vãnh, đến lúc đó kiểm tra nội dung bức thư không phải được rồi sao, vậy nên liền cho phép.
Mộ Dung Bắc Yến nhìn động tác của nàng ta: “Nàng muốn viết thư cho mẫu thân?”
Lê vương phi mắt nhìn ra bên ngoài: “Ngài gi viết thư cho mẫu thân, nhân cơ hội viết một bức thư, nói rõ tất cả hành động nhà họ Liên âm thầm làm sau lưng”
“Nàng điên rồi sao? Nếu Liên Tư Thành phát hiện, hắn sẽ không bỏ qua cho hài tử”
“Thiếp có cách, hắn không tài nào phát hiện được! Nếu không nói gì cả, cứ để hài tử bị đưa về Kinh Thành, ngài tưởng rằng chúng sẽ bình an vô sự sao? Không đâu, nếu như nhà họ.
Liên cứ hưng thịnh mãi như vậy, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến Dung Nhật và Dung Sương phải chết. Dù gì một khi hài tử lớn lên, chúng cũng sẽ biết nhiều chuyện hơn, đến cả những ân oán giữa Liên Tư Thành và chúng ta, chúng cũng sẽ được nghe nói đến. Vì vậy, nhất định phải tìm cách để chân tướng được phơi bày trước thiên hạ. Chỉ có như vậy chúng ta mới không chết một cách vô ích. “
Trái tim Lê Vương thắt lại: “Nàng muốn làm như thế nào?
Chẳng lẽ nào có thể truyền thư ra ngoài ngay dưới con mắt của Liên Tư Thành sao?”
“Không”
Lê vương phi đưa bộ y phục đang ở trong tay lên: “Có cách truyền ra ngoài.”
Mộ Dung Bắc Yến bình tĩnh lại, nhanh chóng giải thích toàn bộ quá trình thực hiện.
Hắn viết ngoái chữ, nhưng toàn bộ căn nguyên mọi chuyện và hậu quả đều được viết rõ trong bức thư, sau đó Lê vương phi cẩn thận dùng từng mũi kim đường chỉ khâu lại lên y phục.
Mà bức di thư do chính tay Mộ Dung Bắc Yến viết, chỉ nhắc tới rằng họ cảm thấy hổ thẹn với triều đình và phụ vương, vì vậy họ không còn muốn tiếp tục sống trên cõi đời này nữa.
Khẩn xin mẫu phi bảo trọng.
Bức thư này được giao đến cho Liên Tư Thành đích thân kiểm tra, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, bức thi đã được gửi đi.
Nhưng họ biết rằng rõ rằng trước khi chết, hai hài tử sẽ không được nhìn thấy mặt phụ mẫu lần cuối.
Trong căn phòng giam lạnh lẽo và u ám, hai tấm lụa trắng treo lơ lửng trên xà nhà, sáng đến mức chói mắt.
Mộ Dung Bắc Yến và Lê vương phi vai kề vai đứng trên một chiếc ghế đẩu thấp.
Cái chết đang đến gần rồi, cảm giác áy náy của Mộ Dung Bắc Yến đối với người thê tử chung chăn gối với mình giống như dòng nước lũ cuồn cuộn trào dâng.
“Vương phi, cuộc đời này, người ta có lỗi nhất chính là nàng. Trước đây, những kẻ xung quanh vẫn thường nói sau lưng rằng ta là thứ ngu ngốc, ta vẫn luôn không phục, cho rằng họ đang cố tình chọc tức ta. Sau đó bị bọn người Lâm Dật Chu tâng bốc nịnh nọt, trong phút lơ là đã mắc bãy, quên mất đi phương hướng cuộc đời. Mãi cho đến tận bây giờ, ta mới rõ, ta là kẻ ngu dại đến tột cùng. Ta chết cũng không đáng tiếc, nhưng lại làm khiến nàng liên lụy mất đi tính mạng quý báu của mình. vương phi à, ta quả thực rất hối hận!”
Sắc mặt Lê vương phi bình tĩnh, nàng dùng hai tay giữ chặt tấm vải trắng.
“Ngày được gả cho ngài thần thiếp đã nói, thần thiếp chỉ mong có đủ may mắn, cùng ngài sống tới đầu bạc răng long.
Sống cùng chăn gối, chết cùng một chỗ. Điều đáng tiếc là, thần thiếp và ngài đã không thể cùng sống tới đầu bạc răng long nữa rồi, nhưng cũng thật may mắn thay chúng ta có thể sống chết có nhau, cũng không phải là sống vô ích một đời. “
Nàng nắm chặt lấy thay Lê Vương.
“Mộ Dung Bắc Yến, chúng ta cùng nhau đi thôi. Ngài nói đúng, ngài thật đúng là rất ngu ngốc. Ngài luôn bị người khác lừa gạt, nhưng thần thiếp cũng thật cố chấp khi chỉ thích ngài.
Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm phu thê.”