Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 979

Chương 979

Lý Mặc nói xong những lời này, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan, hắn muốn nhìn ra vẻ hoảng hốt hoặc thất thổ từ trên gương mặt nàng.

Nhưng nàng trào phúng cười cười: “Vị Ương cung đúng không, đi thì đi, lúc trước ta chết ở nơi đó, nếu Hoàng thượng đã có lòng muốn cho ta nhớ lại đoạn ký ức kia, vậy thì ta cũng không ngại”.

Lý Mặc giống như bị chạm vào dây thần kinh tức giận, giọng điệu vô cùng hung dữ nói: “Nàng có thể không lấy cái chết nói ra như vậy, ta không thích nàng nói những lời này.”

“Nhưng ta thì lại thích nói. Nếu như ngươi không thích, vậy thì đừng đến gặp ta, cũng không cần ở gần ta để khiến bản. thân mình không vui như thế”

Triệu Khương Lan thái độ với hắn ta, Lý Mặc cũng không có cách nào khác.

Thế nhưng hắn ta lại trưng ra bộ dáng, nếu Triệu Khương Lan không đi đến chỗ ở kia, vậy thì nơi này cũng không còn chỗ nào cho nàng ở, điều này cũng chính là ép nàng không thể không về lại chỗ cũ.

Triệu Khương Lan không còn cách nào, chỉ có thể đi theo lời hắn ta.

Trong màn đêm, cung nữ cầm đèn lồng cẩn thận chiếu đường ở phía trước, tuy rằng trên mặt không dám lộ ra biểu hiện gì, nhưng tâm tư của mọi người đều thấp thỏm không thôi.

Ban đầu biết được Lý Mặc muốn Triệu Khương Lan ở Vị Ương cung, cung nữ truyền lại còn cho rằng mình bị nghe lầm. Nàng ta còn nghi ngờ hỏi đi hỏi lại nhiều lần, khiến cho Lý tức giận đạp nàng ta xuống đất.

“Trong cung này có bao nhiêu Vị Ương cung? Lỗ tại ngươi có phải bị điếc hay không, trẫm nói chính là chỗ ở của Hoàng hậu, để cho người đi thông báo thì người đi đi, quyết định của trẫm đưa ra, đến khi nào đến lượt người khua chân múa tay?”

Cung nữ chịu một cú đạp này, cũng không dám chậm trễ, nàng ta nhanh chóng đi đến Vị Ương cung truyền mệnh lệnh của Hoàng thượng.

Toàn bộ trên dưới Vị Ương cũng sắp bị lật tung.

Sau khi hoàng hậu qua đời, tất cả phi tần trong cung đều nghĩ rằng, nhất định có một ngày nào đó, người mới sẽ đến nơi này.

Hết lần này tới lần khác Lý Mặc cũng không có ý đưa các nàng đến đó, hắn để trống vị trí hoàng hậu đã lâu. Hơn nữa hắn cũng để những cung nữ trong cung này ở lại, không để cho bất kì ai rời đi.

Thậm chí, có đôi khi chính hắn sẽ tới đây ở, nhưng chưa bao giờ để cho những phi tần khác bước qua nơi này nửa bước.

Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hoàng thượng lại có thể để cho một vương phi của Thịnh Khang ở chỗ này, lại còn cho cung nữ bên người hắn ta đến truyền lời.

Ngay cả cung nữ ma ma cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng ta cũng hỏi rất nhiều lần, nhưng lại chỉ nhận. được câu trả lời cực kỳ chắc chắn.

Vì thế tất cả mọi người đều trông chờ nghênh đón vị vương phi xa xôi kia, muốn nhìn xem nàng có bộ dáng rực rỡ cỡ nào, mà lại khiến vị Hoàng thượng tính tình xấu xa này quan tâm như vậy.

Đúng là Lý Mặc tự mình dẫn người tới đây.

Từ xa, có thể nhìn thấy đoàn người cầm đèn nghênh đón hai người cẩn thận đi tới nơi này.

Khi đến gần, cung nữ còn có thể nghe được những lời trong miệng người chuj nữ có thân là vương phi nói gì, “Ngươi thật phiền”, “Không biết”,…

Đừng nói đến sự cung kính khiêm nhường, thậm chí những lời nàng nói còn thể hiện thái độ thiếu kiên nhẫn.

Hoàng thượng luôn mang bộ mặt lạnh lùng, tính tình kỳ quái lại nhẹ giọng dỗ dành, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Người thông thường lập tức có thể biết được tâm tình hiện tại của hắn không tồi, thậm chí coi như là cực tốt.

“Tất cả mọi người ở đây đều không thay đổi, trước đây như thế nào thì bây giờ cũng như vậy.”

Thấy Triệu Khương Lan nhìn xung quanh một vòng, hắn nhịn không được giải thích, vẻ mặt có chút khoái chí. Có vẻ như quyết định đó đặc biệt khôn ngoan và cuối cùng đã có một ngày để làm việc này một lần nữa.

Triệu Khương Lan cười nhạo một tiếng: “Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhiều người nhàn rỗi ở một chỗ này cùng nhau, không có lý do gì để làm mà mất nhiều thời gian như thế, với cả cung điện này cũng không nhất thiết phải sẵn sàng.”

Đi theo một vị phi tần hay chủ nhân nào đó, nói không chừng còn có không ít phần thưởng.

Còn những người này chỉ canh giữ một cung điện không có chủ, điều đó chẳng khác nào nuôi một đám cung nữ nhàng rồi.

“Nàng thì biết gì, ta làm điều đó để an ủi trái tim.” Lý Mặc buồn bực mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment