Chương 988
Hắn thực sự quên, không phải do nàng ảo tưởng.
Triệu Khương Lan nhìn về phía hắn: “Trước kia thiếp đã nói với chàng, thiếp còn có một cái tên khác, là tên ban đầu của thiếp, chàng còn nhớ không?”
Mộ Dung Bắc Uyên dường như bị hỏi đột ngột nên sững sờ một lúc.
Hắn nhìn nàng một cách bối rối: “Tên ban đầu sao? Nàng không phải là Triệu Khương Lan à, nàng còn có cái tên khác sao, lại còn từng nhắc tới với ta?”
Nàng chật vật quay mặt đi, cách một hồi lâu mới nhịn được nước mắt chảy xuống, nàng cười cười: “Không sao, không phải chuyện quan trọng gì, chàng quên rồi thì thôi.”
“Ta quên sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày, kinh ngạc nhìn nàng: “Ta còn quên cái gì?”
“Đừng nghĩ quá nhiều, những gì chàng quên đều không quan trọng. Chỉ cần chàng nhớ, thiếp là vương phi của chàng là đủ rồi”
“Ta sẽ không quên điều đó” Hắn nắm chặt tay nàng ta một chút, giống như đang hứa hẹn.
“Khương Lan, ta sẽ không quên”
“Được rồi, được rồi!”.
Nàng nói xong, hai người đều im lặng, không khí cũng ngượng ngùng hơn.
Triệu Khương Lan đứng dậy: “Thiếp đi gọi Trùng Vương vào xem cho chàng”
Hắn đột nhiên giữ nàng lại: “Từ ngày hôm qua, tâm trí của ta rất lộn xộn, luôn có rất nhiều hình ảnh lóe lên, ta muốn nắm bắt nó, nhưng rất khó khăn. Những hình ảnh đó biến mất rất nhanh, chờ ta phản ứng đã biến mất”
“Đó là một điều tốt”.
Nàng chắc chắn trả lời, “Chàng càng quên nhanh, thì chứng tỏ Vong Độc tình càng có nhiều tác dụng. Nếu nó hoạt động tốt, thì cơ thể chàng sẽ sớm hồi phục hoàn toàn. Nếu chàng không quên bất cứ điều gì, thì mới phải lo lắng”
Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại một lát đột nhiên hỏi: “Nàng và Lý Mặc có quan hệ gì?”
Hắn vẫn còn nhớ Lý Mặc.
Chính xác mà nói, hắn nhớ rõ tất cả mọi người ngoại trừ mình, nhưng không nhớ rõ quan hệ của nàng với Lý Mặc.
“Chàng còn có thể nhớ tới những gì thiếp từng nói với chàng không, thiếp không phải Triệu Khương Lan, mà là một người khác?”
Nghe được lời này, Mộ Dung Bắc Uyên hoang mang nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
“Dường như có một số ấn tượng mơ hồ”
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận tuyên bố này: “Nếu nàng không phải là Triệu Khương Lan, vậy nàng là ai? Nàng không phải là vương phi của ta sao?”
Triệu Khương Lan che giấu sự mất mát trong lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Thiếp từng có một chút tình cảm với Lý Mặc, mà thiếp đã không nói rõ ràng. Có lẽ hôm nay thiếp giải thích cho chàng tất cả, ngày mai chàng vẫn sẽ quên, cho nên thiếp không muốn nói.
Mộ Dung Bắc Uyên đau khổ nhắm mắt lại: “Xin lỗi, đều là ta không tốt.
Nàng lắc đầu lặng lẽ và vuốt ve lưng hắn: “Chúng ta đừng vội vàng quá. Chờ chàng giải hết được độc tình trên người, thiếp sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho chàng, giúp chàng nhớ lại toàn bộ ký ức, được không?”
Mộ Dung Bắc Uyên hôn ngón tay nàng và đồng ý. Triệu Khương Lan phát hiện, ký ức của hắn đã giảm bớt dần dần.
Điều đó có nghĩa là những gì đã xảy ra gần đây, hắn sẽ quên hết.
Mà những chuyện trước kia, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn có thể nhớ rõ.
Nhưng không ai có thể nói rõ ràng khi nào ký ức của hắn sẽ đã biến mất hoàn toàn.
Lý Mặc bận rộn xong triều chính xong thì chạy tới gặp Triệu Khương Lan, biết được từ sáng sớm nàng đã canh giữ “Thế tử”, trong lòng hắn ta khó tránh khỏi buồn bực.
Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên ở trong lòng nàng có địa vị vượt qua mình thì thôi, vậy mà một tên Thế tử không biết từ đầu xuất hiện cũng khiến cho nàng chú ý như vậy.
Hắn ta hỏi Vũ Mai: “Vương phi hôm nay thế nào?” Vũ Mai không dám giấu diếm: “Dường như không vui lắm”